Tống Thanh Thư quay đầu nhìn, thấy từ nội đường một nữ tử chậm rãi đi ra, dung nhan như ngọc, dưới ánh nến đỏ, kiều diễm không tả xiết.
"Tống đại ca, đây là ta đại lão bà Phương Di." Vi Tiểu Bảo đắc ý ôm lấy vai Phương Di.
Trong mắt Phương Di hiện lên vẻ chán ghét, có điều vẫn để mặc cho hắn ôm.
"Phương Di?" Nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa trước mắt, lại nhớ đến Đích Phương Di vừa đen vừa gầy trong Lộc Đỉnh Ký phiên bản Trần Tiểu Xuân. Tống Thanh Thư trong nhất thời có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: Trần Dịch Tấn và lão bà của hắn tình cảm tuy là không tốt lắm, nhưng nhan sắc của Từ Hào Oanh đích xác không ra sao.
"Bái kiến Tống đại ca." Phương Di thấy Tống Thanh Thư, trong lòng kinh ngạc thầm khen: Nam tử một tuấn mỹ quá.
"Đệ muội không cần đa lễ." Tống Thanh Thư đỡ hờ một cái, nói "Vừa rồi Vi huynh đệ đã nói với ta hắn sắp bắc thượng, Tống mỗ sẽ tận hết sức bảo vệ an toàn cho các ngươi."
"Tống đại ca, nàng ta vì đủ loại nguyên nhân mà bị bắt gia nhập Thần Long giáo, Thần Long giáo để khống chế thủ hạ, sẽ cho họ ăn Báo Thai Dịch Cân hoàn, một loại thuốc vô cùng ác độc..." Vi Tiểu Bảo kể lại chuyện Đầu Đà Béo, Đầu Đà Gầy cho Tống Thanh Thư nghe rồi nhìn hắn với vẻ đầy chờ mong, "Tống đại ca võ công cao cường, không biết có thể giải loại độc này hay không?"
Chú ý thấy vừa rồi thân thể Phương Di bất giác run run, Tống Thanh Thư vội vàng an ủi: "Đệ muội đừng lo, dược tính của Báo Thai Dịch Cân hoàn ta cũng từng nghe qua rồi, tuy ta không hiểu y thuật, nhưng biết ai có thể giải được độc này."
Phương Di nghe mà giọng nói cho chút run run, độc này giống như giòi trong xương mu bàn chân, khiến nàng ta cả ngày sống trong thấp tha thấp thỏm, vội vàng hỏi: "Thật à? Mong Tống đại ca chỉ điểm."
Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng ta Tống Thanh Thư thầm nghĩ: thằng ôn Vi Tiểu Bảo này diễm phúc đích xác là sâu thật... "Đệ muội có thể tới Động Đình hồ tìm tìm Độc Thủ Dược Vương, tin rằng với thủ đoạn của lão nhân gia người, loại độc dược này không làm khó được người đâu. Chỉ là tính cách của Độc Thủ Dược Vương rất cổ quái, ta và Độc Thủ Dược Vương có uyên nguyên sâu xa, đến lúc đó sẽ viết phong thư cho ngươi cầm đi, người chắc sẽ ra tay cứu giúp."
Phương Di mừng rỡ, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Đa tạ Tống đại ca!"
Vi Tiểu Bảo ở bên cạnh không khỏi có chút ghen tức, bản thân nhiều lần giúp nàng ta, nhưng chưa thấy nàng ta thực lòng cảm kích mình như vậy, thấy nam nhân đẹp trai, tiểu nương quả nhiên lòng xuân nhộn nhạo. . .
Tiệc rượu kết thúc, Vi Tiểu Bảo tự mình tiễn hắn ra cửa, Tống Thanh Thư đi đến cửa cung Tử Cấm thành, thỉnh thoảng lại quay đầu phất tay ra hiệu, khi rẽ vào góc tường, Tống Thanh Thư dừng bước, thu hồi nụ cười.
Thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, Tống Thanh Thư vận khinh công, lại lén lút quay về Tử Tước phủ của Vi Tiểu Bảo. Trước đây hắn đã mấy lần nửa đêm tới thăm dò Tử Tước phủ, mỗi lần đều vô công mà về, không tra được tung tích của Tứ Thập Nhị Chương kinh.
"Tuy ta đã biết bảo tàng của Mãn Thanh giấu ở Liêu Đông Lộc Đỉnh sơn, nhưng Lộc Đỉnh sơn ở đâu, bảo tàng cụ thể nằm ở chỗ nào Lộc Đỉnh sơn, ta lại hoàn toàn không biết gì cả, xem ra chỉ có thể nhờ tàng bảo đồ trong Tứ Thập Nhị Chương kinh thôi." Tống Thanh Thư vừa tránh thị vệ tuần tra vừa tìm kiếm.
Tống Thanh Thư nhớ mang máng trong truyện Vi Tiểu Bảo hình như giấu Tứ Thập Nhị Chương kinh ở trong một chiếc quan tài, nhưng nhiều lần rồi vẫn không tìm được cỗ quan tài đó, Tống Thanh Thư cho rằng mình nhớ lầm, lại cố ý đi khắp các nơi ở Tử Tước phủ, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Tống Thanh Thư tìm kiếm nơi mà lần cuối đã tới, thất vọng nhíu mày, thầm nghĩ Tứ Thập Nhị Chương kinh chỉ sợ không ở trong Tử Tước phủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT