"Những nhị tam tứ ngũ đương gia gì đó đánh tới đánh lui, rốt cuộc là ai thắng thế?" Lúc này phía sau truyền đến một thanh âm hỏi.
"Bọn họ làm tới lửa nóng ngút trời, lão tử nào có biết." Thủ lĩnh bực mình đáp, đột nhiên vẻ mặt giống thấy quỷ, đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy Tống Thanh Thư vừa nằm trên mặt đất lại cười hì hì ngồi trên tảng đá lớn đó, bất kể là mã tặc hay là cha con Lý Khả Tú tất cả đều ngây đơ.
"Ngươi không chết à?" Thủ lĩnh kinh hãi hỏi.
"Ta là cao nhân mà, đương nhiên không chết dễ vậy đâu." Tống Thanh Thư quay đầu lại cười với thiếu nữ mặc nam trang, "Tiểu nha đầu, che tai đi, ta cho ngươi kiến thức một chút thế nào là dùng miệng thôi đã giải quyết được bọn họ."
"Mẹ kiếp." Làm tặc cũng có có tôn nghiêm, bị vũ nhục trước mặt mọi người như vậy, một đám mã tặc giận dữ giận dữ rút đao ra lao tới.
Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm lại, thâm hít sâu một hơi, miệng há ra, sau một tiếng huýt, giống như sét đánh vang cả vài dặm, khiến cho một đám mã tặc đầu đau như muốn vỡ ra.
Sau nửa nén hương, một đám sơn tặc vừa rồi còn sinh long hoạt hổ đều ôm đầu nằm trên đất rên rỉ.
"Sư Hống công!" Lý Khả Tú nhìn Tống Thanh Thư với vẻ khiếp sợ, không ngờ hắn tuổi còn trẻ mà có nội lực hùng hậu tới vậy.
Thủ lĩnh đám mã tặc nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn nhìn Tống Thanh Thư, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các hạ võ công đã cao cường như vậy, việc gì phải trêu đùa chúng ta."
"Vừa rồi ở xuất thủ lúc các ngươi đang đánh ngang sức, lòng cảm kích của bọn họ đối với ta sao được như lúc đã rơi vào tay các ngươi rồi." Tống Thanh Thư thản nhiên nói.
Cha con Lý Khả Tú nghe mà toát mồ hôi, thủ lĩnh mã tặc phun ra máu tươi, thiếu chút nữa thì trực tiếp tức chết.
"Thôi đừng ói máu vội, nói chính sự đi đã. Ta thấy ngươi nói năng khí độ, thật sự không giống một thủ lĩnh mã tặc, ngươi tên là gì." Tống Thanh Thư nhìn hắn nói.
"Long Ngạo thiên!" Thủ lĩnh mã tặc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật.
Tống Thanh Thư rùng mình, nhìn kỹ lại hắn, mỉm cười: "Ta có một bằng hữu có vài phần uyên nguyên với ngươi, vốn định thả ngươi. Nhưng hiện tại nghe thấy tên ngươi rồi, ta lại càng không làm khó dễ các ngươi, ngươi dẫn theo thủ hạ đi đi, bọn họ chỉ bị ta chấn cho chấn động não một chút mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Đương nhiên, vị anh hùng vừa rồi cho ta một gậy thì chỉ sợ phải nằm thêm mấy ngày."
Long Ngạo Thiên đỡ một đám thủ hạ run rẩy chạy vào trong rừng cây, trước khi biến mất quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư một cái, giống như muốn ghi tạc tướng mạo của hắn vào trong lòng.
"Ngươi sao lại thả cho chúng đi?" Thiếu nữ mặc nam trang vừa tháo dây thừng trên người vừa bĩu môi oán giận nói.
"Chỉ nhi, không được vô lễ! Ân công, đây là tiểu nữ Lý Nguyên Chỉ. . . Còn không mau đa tạ ơn cứu mạng của ân công." Lý Khả Tú vội vàng lườm nữ nhi một cái.
"Không cần không cần, " Tống Thanh Thư cười mỉa nói, "Mục đích ta cứu người vốn cũng không thuần khiết cho lắm."
Lý Khả Tú sửng sốt, không nghe ra đối phương muốn nữ nhi của mình lấy thân báo đáp, vẫn nhiệt tình nói: "Xin hỏi cao tính đại danh của ân công."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT