Hạ Thanh Thanh sau lưng cảm thấy bị Tống Thanh Thư véo một cái, liền có phản ứng, vội vàng đem chuyện của Viên Thừa Chí nói lại với Phong Thanh Dương.
Thấy Phong Thanh Dương trầm mặc không nói gì, Mục Nhân Thanh cũng nói: "Tiểu sư thúc, Thừa Chí là truyền nhân ưu tú nhất của Kiếm tông chúng ta, ta bỏ ra tâm huyết cả đời, ký thác hy vọng phục hưng Kiếm tông lên người hắn, nào biết hắn lại táng thân dưới tay Đông Phương Bất Bại."
Phong Thanh Dương nghi hoặc nói: "Viên Thừa Chí mà các ngươi nói ta cũng từng âm thầm quan sát rồi, một thân võ công không dưới giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo Nhậm Ngã Hành năm đó, Đông Phương Bất Bại không ngờ không có thể đánh chết hắn một cách dễ dàng như vậy à?"
"Tốc độ của hắn quá nhanh." Hạ Thanh Thanh vội vàng nói tình báo có được cho Phong Thanh Dương nghe, "Theo phản ánh của Phương Chứng đại sư có mặt hôm đó, tốc độ của Đông Phương Bất Bại đã vượt quá cực hạn của con người, Viên đại ca ngay từ đầu đã đánh mất tiên cơ, cho nên mới. . ." Hạ Thanh Thanh không nói được hết, che miệng nức nở.
Trên đỉnh Tư Quá rất nhiều đệ tử trẻ tuổi chỉ thấy một thiếu phụ tuấn tú phong lưu đứng đó khóc như mưa rào, váy dài chạm đất, vạt áo tung bay theo gió, tóc mai cài một cành hoa nhỏ, cánh hoa hơi rung động theo gió nhẹ thì không khỏi ngây ngốc.
"Tống đại ca ngày đó cũng ở hiện trường, tình huống cụ thể thì thái sư thúc có thể hỏi hắn." Hạ Thanh Thanh lau nước mắt, chỉ vào Tống Thanh Thư.
"Tả Lãnh Thiện cũng xong rồi," Phong Thanh Dương mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Tống Thanh Thư, "Nghe nói ngày đó trên đỉnh Ngọc Hoàng, ngươi một kiếm đã đánh bại Trùng Hư đạo nhân à?"
"Tiểu tử may mắn thôi." Tống Thanh Thư lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Ta đã thấy Trùng Hư kiếm pháp rồi." Phong Thanh Dương khoanh tay đứng nói, "Nối liền không dứt, cực ít sơ hở, có thể được coi là cao thủ dùng kiếm đệ nhất lưu hiện tại, ngươi không ngờ có thể một kiếm đánh bại hắn. Chẳng lẽ lần trước khi chúng ta giao thủ xong ngươi lại có kỳ ngộ gì à?"
"Tiểu tử chỉ là dùng mưu mà thôi, nếu thật sự đánh nhau, muốn phân thắng bại thế nào cũng phải sau trăm chiêu." Tống Thanh Thư thẳng thắn nói.
"Dùng mưu?" Phong Thanh Dương ngây ra, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lão phu hiểu rồi, ngươi chắc là là hắn ngay từ đầu đã toàn lực phòng thủ, Thái Cực kiếm của hắn có một sơ hở cực lớn, người bình thường thì không nhìn ra được, nhưngngười có tạo nghệ cao hơn hắn về kiếm thuật thì đích xác có thể bằng vào một kiếm để đánh bại hắn."
"Phong lão chỉ bằng vài ba câu của tiểu tử mà giống như thấy rõ tình cảnh ngày hôm đó, tiểu tử bội phục bội phục." Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn lão.
"Đừng có tâng bốc lão phu, nợ lần trước chúng ta lát nữa sẽ tính với ngươi sau. Ngươi trước tiên kể lại tình huống giao thủ của Viên Thừa Chí và Đông Phương Bất Bại ngày đó đi đã." Phong Thanh Dương nhíu mày hỏi.
"Tốc độ của Đông Phương Bất Bại cực nhanh, trên đỉnh Ngọc Hoàng tất cả những người có thể thấy hắn xuất thủ như thế nào chỉ có ba người, Viên đại hiệp vừa hay là một trong số đó. Cho dù như vậy, tốc độ của hắn vẫn kém Đông Phương Bất Bại. Đành phải bằng vào Thần Hành Bách Biến không ngừng biến hóa phương vị của mình để tránh né công kích của Đông Phương Bất Bại. Có điều thân pháp của Đông Phương Bất Bại so với Thần Hành Bách Biến của hắn thì còn tinh diệu hơn. Hơn nữa công kích từ bất kỳ một góc độ nào ở bốn phương tám hướng đột ngột mà đến, Viên đại hiệp rơi vào đường cùng đành phải dùng Kim Xà kiếm pháp để bảo vệ toàn thân, có điều làm vậy lại cực kỳ hao phí nội lực. Dưới sự vây công toàn phương vị của Đông Phương Bất Bại, không gian của Viên đại hiệp bị thu hẹp càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì không thể tránh được nữa . . ." Tống Thanh Thư chậm rãi kể lại, chi tiết của trận đánh ngày hôm đó lần đầu tiên được quay lại trong mắt mọi người.
Nhạc Bất Quần nghe mà xấu hổ không thôi, ngày đó mình trừ nhìn thấy một cái bóng đỏ, một luồng ánh sáng vàng ra thì chẳng thấy gì nữa, không ngờ Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ mà lại có thể nhìn rõ trận đại chiến ấy tới vậy.
"Võ công thiên hạ, không gì không phá được, chỉ có nhanh là không thể phá." Phong Thanh Dương thì thầm, "Khi đã nhanh đến một cảnh giới nhất định, sơ hở trong chiêu số cũng sẽ không còn là sơ hở, xem ra chỉ có thể lấy tĩnh chế động..."
"Phong lão, không phải ta nói những lời xui xẻo đâu. Nhưng ta giao thủ với hai người các ngươi cũng không áp lực bằng một mình hắn." Tống Thanh Thư do dự một lát, vẫn nhắc nhở.
Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc, Hạ Thanh Thanh còn đỡ, đã thấy kiến Đông Phương Bất Bại mấy lần, Mục Nhân Thanh và Nhạc Bất Quần vẫn luôn kinh sợ trước võ công như quỷ thần của Đông Phương Bất Bại, thấy hắn không ngờ giao thủ với Đông Phương Bất Bại mà không hề bị thương...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT