Hạ Thanh Thanh vốn định bảo hắn, do dự chốc lát, vẫn là nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất ngoài cửa.
Đi ra Kiếm Khí Trùng Tiêu đường, Tống Thanh Thư ánh mắt đảo qua đệ tử trong luyện võ trường, hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Các người ai là Lệnh Hồ Xung?"
Người giữa sân hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, một người thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nhô đầu ra, nhẹ giọng mà hỏi thăm: "Ngươi tìm đại sư huynh có chuyện gì?"
Mặt trái xoan tú lệ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, Tống Thanh Thư mỉm cười: "Vị này nhất định là Nhạc tiểu thư, tại hạ là bằng hữu của Lệnh Hồ Xung, muốn cùng hắn đấu ẩm một phen."
"Hừ, đừng gạt người." Nhạc Linh San cau mũi, "Ngươi rõ ràng ngay cả bộ dáng của đại sư huynh ta cũng không biết, sao có thể là bằng hữu của hắn."
"Cô nương chẳng lẽ không biết trên đời này còn có bạn tri kỷ sao?" Tống Thanh Thư cười nói, "Tại hạ không chỉ có là bằng hữu của Lệnh Hồ Xung, còn biết hắn đối với cô nương mong nhớ ngày đêm đấy."
Đối với tâm ý của đại sư huynh, Nhạc Linh San cũng có biết một chút, nghe được Tống Thanh Thư nói ra, cười của nàng ấy không khỏi đỏ lên, đang muốn phản bác, rồi lại không biết nói cái gì, trong lúc nhất thời sững sờ ở chỗ đó.
"Hay cho một đăng đồ đãng tử!" Một tiếng hừ lạnh, một người thiếu niên trẻ tuổi mi thanh mục tú, tướng mạo tuấn mỹ đi ra từ trong đám người, đem Nhạc Linh San che ở sau người.
"Ngươi là nam hay là nữ?" Tống Thanh Thư sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.
Thiếu niên bình sinh hận nhất bị người tưởng là nữ nhân, nghe vậy giận dữ, rút kiếm đâm tới, vậy mà mũi kiếm ở chổ ba tấc trước mặt của đối phương, không thể tiến lên thêm một chút nào nữa.
Tống Thanh Thư song chỉ chấn động, một cổ ám kình đẩy qua, thiếu niên chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, không giữ được kiếm trong tay, thân hình bất ổn lui về sau.
Nhạc Linh San vội vã bước lên phía trước đỡ lấy hắn, một đám sư huynh đệ kinh sợ nhìn Tống Thanh Thư, đối phương biểu hiện ra võ công đã vượt qua cảnh giới bọn họ có thể lý giải.
Nhìn trên thân kiếm có khắc "Hoa Sơn Lâm Bình Chi", Tống Thanh Thư một trận hoảng hốt, ngẩng đầu lần thứ hai quan sát Lâm Bình Chi một phen.
Lúc trước trong nguyên tác mình xem, thậm chí có một lần cho rằng hắn ta cũng là nhân vật chính trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Lâm Bình Chi tuy rằng có khuôn mặt nhu nhược như nữ tử, nội tâm lại kiên cường dị thường. Hắn vào lúc cùng đường sống, một câu "Thà làm ăn mày, không làm đạo tặc", đã từng khiến cho nội tâm của bản thân lúc đó thân là khán giả không thể bình tĩnh một lúc lâu.
Tống Thanh Thư cực kỳ bội phục một thân khí khái của Lâm Bình Chi, chỉ tiếc hắn trong nguyên tác thân mang huyết hải thâm cừu, sau đó lại được biết sư phụ kính yêu từ đầu đến cuối đều là lợi dụng hắn để chiếm lấy Tịch Tà Kiếm Phổ gia truyền, đối với nhân tính tuyệt vọng, bản thân mình cũng từ một người hào kiệt quang minh lỗi lạc biến thành một hạng người tối tăm biến hoá...
"Ngươi là Lâm Bình Chi? Ngươi đi theo ta, ta có lời nói với ngươi." Tống Thanh Thư xoay người đi vài bước, phát giác phía sau không có động tĩnh, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Làm sao vậy, không có can đảm?"
Cho tới nay người trong giang hồ đều mơ ước Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia, hắn thấy Tống Thanh Thư nhận ra bản thân mình, vô thức phòng bị, bất quá nghe được đối phương kích thích, quả nhiên giọng căm hận nói: "Có gì không dám!" Phất tay ngăn lại Nhạc Linh San, bước chân kiên định theo sát phía sau Tống Thanh Thư.
Hai người tới một chổ yên lặng, Lâm Bình Chi thấy nơi này đã không có người, ngẩng đầu lên nói: "Các hạ rốt cục có gì chỉ giáo?"
Tống Thanh Thư quay người lại nhìn chằm chằm Lâm Bình Chi, thấy đối phương đã sinh tâm không kiên nhẫn, mỉm cười nói: "Thiếu niên, ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, tất là kỳ tài luyện võ, ta ban thưởng ngươi một bộ tuyệt thế thần công, tương lai trọng trách giữ gìn chính nghĩa với hòa bình của vũ trụ giao cho ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT