Mấy người mặc dù nghe không quá rõ ràng ý của Tống Thanh Thư nói, nhưng ý tứ trào phúng trong giọng nói không cần giải thích cũng hiểu, mấy tên đạo tặc không khỏi giận dữ, vung đao chém đến.

Vung tay vỗ trên bàn, đũa trong ống trúc đều bị chấn lên giữa không trung, Tống Thanh Thư vung ống tay, chiếc đũa mang theo nội lực của hắn, như mũi tên nhọn bắn xuyên qua mấy người kia.

Vài tiếng kêu thảm thiết, tay của đám đạo tặc đều bị chiếc đũa đâm thủng, không biết là đau đớn hay là sợ hãi, cả người thấm đầy mồ hôi, liếc nhau, đều chật vật bỏ chạy.

Điền Quy Nông nhìn thấy hai mắt sáng ngời, hắn tuy rằng không phải là cao thủ hạng nhất, nhưng nhãn lực cũng không kém, thấy Tống Thanh Thư có thể khiến đũa trúc đánh trúng tay mỗi người như vậy, cái phần nội lực và độ chuẩn xác này thật sự là kinh thế hãi tục, trong lòng khẽ động: người này sợ rằng võ công còn cao hơn Miêu Nhân Phụng.

"Tại hạ Điền Quy Nông, cảm ơn hai vị cứu giúp, khụ khụ..." Điền Quy Nông còn chưa dứt lời, đã kịch liệt ho khan, hiển nhiên là tác động nội thương.

Tống Thanh Thư vươn tay, đưa đến trước mắt Hạ Thanh Thanh: "Đem ra."

"Cái gì?" Hạ Thanh Thanh sửng sốt, không giải thích được mà hỏi.

"Phục Linh Thủ Ô Hoàn đó, trên người ta không có thuốc chữa thương." Tống Thanh Thư cười nói.

"Hừ, ngươi thật đúng là không khách khí." Mặc dù như vậy, thấy người nọ bị thương nặng, Hạ Thanh Thanh vẫn là từ trong người lấy một viên ra.

"Vị phu nhân này, tại hạ nơi này có viên thuốc chữa thương, mời phu nhân hầu hạ tướng công ngươi ăn vào." Tống Thanh Thư đem Phục Linh Thủ Ô Hoàn đưa tới trước mặt Nam Lan, ôn nhu nói, một bên Hạ Thanh Thanh thấy hắn đem thuốc của mình cầm xum xoe trước mặt mỹ nhân, thiếu chút nữa tức giận phát tác, hừ lạnh một tiếng, chuyển đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Thấy rõ khuôn mặt tuấn nhã của hắn, nhớ đến vừa rồi hắn giơ tay nhấc chân đẩy lui kẻ địch, Nam Lan trong lòng rung độngg, vội vã hạ thấp người nói: "Thiếp thân cảm ơn ân cứu mạng của ân công, còn chưa có thỉnh giáo cao tính đại danh của ân công."

Khi Nam Lan tiếp nhận thuốc, Tống Thanh Thư nhẹ tay trợt, đầu ngón tay nhân cơ hội phất qua tay ngọc của nàng, trong lòng cảm thán: "Trơn bóng mịn màn, Điền Quy Nông thằng nhãi này thật sự là diễm phúc không cạn."

Trên tay truyền đến cảm giác tê dại, Nam Lan bị hù nhảy dựng, vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Điền Quy Nông rơi vào bán hôn mê, người nữ tử kia đầu hướng qua một bên, hiển nhiên đều không thấy được một màn vừa rồi.

Trong lòng có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ đối phương chỉ là vô ý đụng phải, có phải là bản thân mình suy nghĩ nhiều?

"Phu nhân có thể gọi ta là Tống Thanh Thư, vị này là bằng hữu của ta U U." Tống Thanh Thư cũng không dám đem tên thật của Hạ Thanh Thanh nói cho hai người bọn họ, Điền Quy Nông là thủ hạ của Bảo Thân vương Thịnh Kinh, tương lai lỡ như truyền tới trong tai Khang Hi, bản thân mình chết không kịp trốn.

"Thì ra là Tống công tử và U U cô nương, " Nam Lan vừa đỡ Điền Quy Nông ăn thuốc vào, vừa cười gật đầu.

"Không biết phu nhân xưng hô như thế nào?" Tống Thanh Thư đi tới phía sau Điền Quy Nông, vận công trợ chữa thương.

Nam Lan sắc mặt xấu hổ, nghĩ thầm đối phương vì sao đường đột như vậy, bất quá nghĩ đến hắn là ân nhân cứu mạng của bản thân mình, hơn nữa hiện tại đang trị liệu thương thế của Điền Quy Nông, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thiếp thân họ Nam, tên một chữ Lan."

"Nam Lan?" Tống Thanh Thư mặc niệm một lần, tán thưởng nói, "Họ rất đẹp, tên cũng dễ nghe."

Nam Lan sắc mặt ửng đỏ, thoáng có chút ngượng ngùng nói: "Tống công tử quá khen."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play