Hạ Thanh Thanh và Tống Thanh Thư nhìn nhau cười, vội vã đi ra cung.

"Ít nhiều cũng là ngươi sáng sớm phòng bị loại tình huống này, nếu không bị biến thái kia sờ qua, oẹ ~ nghĩ tới đã thấy buồn nôn." Ra Yến Kinh, hai người đổi về trang phục lúc đầu, Hạ Thanh Thanh rốt cục có thể sử dụng âm thanh ban đầu nói chuyện.

"Ngươi muốn ta nghe nói thật hoặc nói dối?" Tống Thanh Thư chần chờ một chút, cười quỷ dị.

"Nói dối là cái gì, nói thật lại là cái gì?" Hạ Thanh Thanh bị hắn khiến cho cảm thấy lẫn lộn.

"Nói dối cũng là bổn đại gia thần cơ diệu toán, nghĩ tới tên biến thái kia sẽ đến một chiêu như thế." Tống Thanh Thư đáp.

Trong lòng Hạ Thanh Thanh nhất thời nổi lên một cổ dự cảm không tốt, chần chờ mà hỏi thăm: "Vậy nói thật?"

"Nói thật à, " Biểu tình của Tống Thanh Thư có vẻ có chút ngượng ngùng, "Thật ra ta cũng là muốn tìm một lý do có thể chính đại quang minh sờ ngươi."

"Tống Thanh Thư, ta muốn giết ngươi!" Hạ Thanh Thanh giận dữ, thoáng cái rút kiếm ra đâm tới hướng Tống Thanh Thư, bất quá đối phương từ lâu bỏ trốn mất dạng.

Mãi đến khi hai người ngồi xuống tại một tửu lâu trong trấn nhỏ, Hạ Thanh Thanh vẫn không có nguôi giận, Tống Thanh Thư vội vã cười làm lành nói: "Vừa rồi chỉ là thấy ngươi không vui, cố ý nói giỡn ghẹo ngươi, vì bồi tội, ta trước cùng ngươi lên Hoa Sơn, sau chấp hành nhiệm vụ của Khang Hi được không?"

Sắc mặt của Hạ Thanh Thanh rốt cục hòa hoãn xuống, ngoài miệng nói: "Ai thèm ngươi đi cùng."

Tống Thanh Thư nâng ấm trà trên bàn rót cho nàng một ly trà, ngượng ngùng cười: "Dọc theo đường đi có một hộ hoa sứ giả bưng trà đưa nước, như thế nào cũng không tính chuyện xấu..."

Hạ Thanh Thanh thấy hắn đang nói đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm phía sau mình, không khỏi hiếu kỳ theo ánh mắt của hắn nhìn lại.

Có một nam một nữ đi vào, nam trường thân ngọc lập, khí vũ hiên ngang, trên lưng mang một túi đồ, ba mươi bảy ba mươi tám tuổi. Nữ ước chừng hai mười ba tuổi, da thịt trắng tuyết, mặt mày như tranh, đúng là một tuyệt sắc mỹ nhân. Nam tử kia dắt tay của thiếu phụ, hai người thần thái thân mật, như một đôi phu thê tân hôn. Hai người tới một cái bàn trống bên cạnh, nam tử kia kéo qua một băng ghế, đỡ thiếu phụ ngồi xuống, có vẻ vô cùng ôn nhu săn sóc. Hai người này ăn mặc đều rất đẹp đẽ quý giá, trên đầu thiếu phụ cắm một cây trâm hoàng kim phượng đầu, viên châu trên cây trâm to như ngón út, rất tròn và mịn, thật là trân quý.

Thấy Tống Thanh Thư nhìn không chuyển mắt đánh giá phụ nhân kia, Hạ Thanh Thanh trong lòng có chút không vui, hừ lạnh một tiếng.

Dường như bị giật mình tỉnh giấc, Tống Thanh Thư thì thào nói: "Tướng mạo xinh đẹp, màu da trắng mịn, đừng nói phương Bắc xinh đẹp như vậy, cho dù Giang Nam cũng cực kỳ ít có. Trên người nàng mặc áo da gấm xanh lá, nhan sắc vốn đã là tiên diễm, bất quá dưới dung quang của nàng ấy chiếu rọi, gấm vóc xán lạn cũng đã có vẻ vô sắc."

"Ngươi nói đủ chưa?" Hạ Thanh Thanh chỉ cảm thấy tức giận dị thường, trong giọng nói không khỏi mang theo một tia giận dữ hỗn loạn.

"Sao, phu nhân ghen tị?" Tống Thanh Thư quay đầu, cười như không cười nói.

Hạ Thanh Thanh đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy thay đổi trong tửu lâu, không khỏi nói: "Nam nhân đều không phải thứ tốt."

Tống Thanh Thư ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện mấy người ở bàn bên cạnh vừa nhìn cũng là giang dương đại đạo đứng dậy đến gần đôi nam nữ kia.

"Hắc Hổ trại chúng ta làm việc, không muốn chết thì đừng nhìn." Một người bên trong thét to, không ít thực khách trong tửu lâu đều đi ra ngoài.

"Không ngờ rằng lần này vận khí tốt như vậy, không chỉ đụng tới dê béo, còn có một tiểu nương tử câu người như thế, hắc hắc hắc." Mấy người còn lại đều cười dâm đãng tùy ý quan sát thiếu phụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play