Tống Thanh Thư nói xong gấp gáp xoay người đi ra, không bao lâu sau, lại hấp tấp chạy trở về, trong tay đã cầm theo một đống gì đó như bùn đất.
"Đây là vật gì?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà hỏi thăm.
" Thuật dịch dung chân chính." Tống Thanh Thư cười hắc hắc, nói, "Ngươi ngồi xuống, ta dịch dung một lần nữa cho ngươi, với cái hình dạng vừa rồi của ngươi, tiểu binh không nhìn ra mà thôi, đụng phải Đông Phương Bất Bại, tất nhiên không lừa gạt được hắn."
"Nào có trùng hợp như thế, vừa lúc đụng phải tên biến thái kia?" Hạ Thanh Thanh cũng bị hù hoảng sợ.
"Tên biến thái trong miệng ngươi trước đó chịu thiệt thòi một lần, hắn vẫn hoài nghi người đêm đó giao thủ với hắn chính là ta, gần đây nhìn ta rất chặt, phải đề phòng." Tống Thanh Thư vừa nói, vừa dùng bùn bôi lên trên mặt Hạ Thanh Thanh.
"Ngươi làm gì?" Thấy ngón tay hắn hướng về mặt của mình, nữ nhân rụt rè khiến cho Hạ Thanh Thanh vô thức tránh ra phía sau.
"Không đụng vào ngươi làm sao dịch dung?" Tống Thanh Thư làm ra hình dạng không nhịn được, "Tư tưởng đừng xấu xa như vậy, coi ta làm đại phu là được rồi, trong mắt đại phu không có nam nữ chi phân."
"Hừ, nói thì dễ dàng, nếu như ngươi là nữ ta là nam, ngươi nguyện ý tùy tiện để cho ta đụng chạm sao?" Hạ Thanh Thanh phiền muộn nói, bất quá vẫn nghe lời không né tránh.
Khi ngón tay của Tống Thanh Thư đụng vào mặt nàng, cả người Hạ Thanh Thanh không khỏi run lên, đang muốn mở miệng, nhất thời lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là đóng chặt đôi môi, cố nén run rẩy.
"Khuôn mặt nhỏ nhắn rất là mịn màng, bình thường dùng cái gì bảo dưỡng vậy?"
" Thể chất của ngươi sao mẫn cảm như thế? Mới đụng có một chút thì toàn thân run rẩy, đây là bệnh, phải trị."
"Câm miệng!"
"Ặc ặc ~ "
...
Hạ Thanh Thanh vừa chịu đựng tay của Tống Thanh Thư nhích tới nhích lui trên mặt, vừa phải muốn chịu đựng hắn lải nhải bên tai, nửa canh giờ qua đi, nàng ấy rốt cục thoát ly khổ hải, nhìn hình dạng nam tử trong gương đồng, Hạ Thanh Thanh thoáng cái ngây người: "Cái này... Cái này..."
"Cái gì mà cái này cái này kia, hình dạng này đủ anh tuấn tiêu sái chứ?" Tống Thanh Thư đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình.
"Anh tuấn đại đầu quỷ ngươi!" Hạ Thanh Thanh cảm thấy sắp tan vỡ, "Ngươi sao đem ta biến thành dáng vẻ của ngươi!"
" Hình dạng của ta có cái gì không tốt sao?" Tống Thanh Thư nói,
"Ta làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ta, đến lúc đó ngươi sẽ rõ ràng."
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cảm thấy thần kinh có chút thác loạn, nhưng phải thừa nhận, thuật dịch dung của đối phương quả thật là thần hồ kỳ kỹ, nhìn gương đồng, lại ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng khiếp sợ không ngớt: quả thật là giống nhau như đúc.
"Ừm, chiều cao còn thiếu một chút." Tống Thanh Thư xem kỹ vài vòng quanh nàng, sau đó lấy ra một đôi giầy ném tới trước mặt, "Đồ tự chế tăng chiều cao, năm đó Hoàng Giáo chủ dựa vào bảo hài này, quát tháo giang hồ hơn mười lần, ngươi cứ việc thử đi."
"Cái gì loạn thất bát tao, không nghe nói qua trong chốn giang hồ có giáo chủ họ Hoàng." Hạ Thanh Thanh nghi hoặc, mang vào chân, phát hiện chiều cao hai người thoáng cái ngang nhau, không khỏi kinh ngạc nói, "Thật thần kỳ."
Nghe được âm thanh của nàng, Tống Thanh Thư chu miệng ra nói, "Không nên không nên, âm thanh phải biến." Vừa dứt lời, đưa tay điểm mấy huyệt đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT