Đông Phương Bất Bại máu tươi cuồng phun, cấp tốc lui nhanh về sau.

Tống Thanh Thư song chưởng đánh tới trước ngực đối phương, chỉ cảm thấy chỗ vào tay mềm mại không gì sánh được, không khỏi sửng sốt chốc lát, bụng lập tức bị một cước của đối phương quét đến, chỉ cảm thấy chân khí thoáng cái đã bị đá tán, thiếu chút nữa khiến cho đan điền bị hủy, vội vã cưỡng chế thương thế, nhân cơ hội vận Đạp Sa Vô Ngân, liều mạng bỏ chạy.

Nhìn đối phương biến mất trong đêm đen, Đông Phương Bất Bại đứng ở tại chỗ, không biết là bởi vì thương thế hay là cái gì, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng: "Tiểu tử thối, đừng để cho ta biết ngươi là ai, nếu không chắc chắn đem ngươi ngàn đao phanh thây."

Tống Thanh Thư một đường bỏ chạy, nhận thấy được đã cắt đuôi Đông Phương Bất Bại, vội vã chạy về hoàng cung.

Trải qua sự kiện ám sát đêm qua, thủ vệ trong Tử Cấm thành trở nên nghiêm mật, Tống Thanh Thư một đường tránh thoát hơn mười đội thị vệ tuần tra, rốt cục trở lại phòng của mình.

Vừa đẩy cửa ra, một thanh dao găm lóng lánh gác ở trên cổ, tâm tình của Tống Thanh Thư nhất thời rơi xuống đáy cốc.

"Tống Thanh Thư, ta muốn giết ngươi vì Viên đại ca báo..." Hạ Thanh Thanh nói còn chưa xong, Tống Thanh Thư đã phun một ngụm máu tươi trên vạt áo nàng ấy, hôn mê bất tỉnh.

"Này, ngươi đang đùa giỡn cái gì?" Đối phương mềm nhũn ngã vào trên người mình, Hạ Thanh Thanh hoảng sợ, vội vã đưa tay đẩy hắn ra.

Thấy Tống Thanh Thư ngã xuống mặt đất, Hạ Thanh Thanh nhướng mày, ngồi chồm hổm xuống, tìm mạch đập của hắn, chỉ cảm thấy yếu ớt không gì sánh được, ngón tay đưa đến dưới chóp mũi, càng có thể nói là hơi thở mong manh.

Hạ Thanh Thanh đứng lên, nhìn Tống Thanh Thư trên mặt đất, mặt lộ vẻ giãy dụa, cắn răng nói: "Ngươi đã sắp chết, thù giữa chúng ta coi như xóa bỏ, ngươi tự sinh tự diệt đi."

Thì ra Tống Thanh Thư và Đông Phương Bất Bại một đường truy đuổi, cuối cùng đại chiến một trận, lúc hắn trở về trời đã nhanh sáng. Tống Thanh Thư vốn chỉ muốn dẫn dắt đại nội thị vệ rời đi, căn bản không ngờ rằng sẽ tốn thời gian dài như vậy, bởi vậy lực đạo điểm huyệt cũng rất nhẹ, qua thời gian dài như vậy huyệt đạo của Hạ Thanh Thanh tự động giải ra từ lâu, nàng ấy trước tiên ở trong phòng tìm được một bộ quần áo, vẫn mai phục trong phòng chờ cho Tống Thanh Thư một kích bất ngờ.

Biết đợi lát trời sáng chỉ sợ cũng không dễ dàng chạy ra hoàng cung như vậy, Hạ Thanh Thanh từ trong tay Tống Thanh Thư thu hồi Kim Xà Kiếm, đẩy ra cửa phòng, biến mất ngoài phòng.

Qua nửa nén hương thời gian, Hạ Thanh Thanh đi mà quay lại, nhìn Tống Thanh Thư vẫn đang nằm tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt biến ảo bất định, cuối cùng tức giận giậm chân, nghiến răng nói: "Ta thật sự là đời trước thiếu nợ ngươi."

Nói xong khom lưng đem Tống Thanh Thư đỡ tới trên giường, từ trong lòng lấy ra một viên Phục Linh Thủ Ô Hoàn nhét vào trong miệng hắn, vận chân khí chuyển đến trong cơ thể hắn, trợ giúp tiêu hóa dược lực.

Một canh giờ qua đi, Hạ Thanh Thanh mệt đến cái trán chảy đầy mồ hôi nhảy xuống giường, dường như vì thuyết phục bản thân mình, lẩm bẩm: "Đêm qua ngươi cứu ta một lần, còn thay ta băng bó vết thương, ta coi như trả lại ngươi một lần đi."

Không biết qua bao lâu, Hạ Thanh Thanh nằm úp trên bàn ngủ đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ , tỉnh lại, vội vã quay đầu nhìn lại trên giường, chỉ thấy Tống Thanh Thư trong miệng lẩm bẩm: "Nước... Nước..."

Hạ Thanh Thanh vô thức rót một ly nước, ngồi trước giường, chậm rãi đút cho hắn uống.

Đang làm thì đột nhiên phản ứng lại, tại sao mình muốn hầu hạ hắn như vậy? Thần sắc biến đổi, sửa lại động tác ôn nhu trước đó, trực tiếp đem ly nước rót vào trong miệng Tống Thanh Thư.

"Khụ... Khụ!" Tống Thanh Thư thoáng cái bị sặc tỉnh lại, thấy Thanh Thanh bên giường, bên môi nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ: "U U, không ngờ rằng là ngươi cứu ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play