"Ngươi vô sỉ!" Hạ Thanh Thanh tức giận đến run cả người, tàn bạo trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, " Tống Thanh Thư vừa cởi vừa nói, "Hơn nữa, ngày đó tại Lệ Xuân Viện Dương Châu, không nên thấy ta đều nhìn thấy, không nên sờ ta cũng đã sờ, ngươi cần gì phải có phản ứng lớn như vậy."
"Không được nhắc đến!" Nghĩ đến đêm đó hai người ôn nhu triền miên, Hạ Thanh Thanh cảm thấy tức giận và xấu hổ không gì sánh được.
"Không nhắc thì không nhắc." Tống Thanh Thư thở dài một hơi, giai nhân trước mắt bây giờ chỉ còn lại một thân nội y màu trắng, đang cười như không cười đứng ở nơi đó.
Cảm giác được Tống Thanh Thư đem mình ôm đến bên giường, Hạ Thanh Thanh sợ đến mặt mày tái xanh: "Không ngờ rằng ngươi là người như thế!"
"Ngươi không phải cho rằng ta giết trượng phu của cô sao, đã như vậy, vậy thì ta cũng thẳng thắn..." Tống Thanh Thư dùng ánh mắt quỷ dị quét một lần trên người nàng, đến mức khiến thân thể của Hạ Thanh Thanh vô thức co rụt lại, "Hắc hắc, thẳng thắn xin vui lòng nhận ngươi, giết phu mà phách thê, chẳng phải là một chuyện mừng của nhân sinh?"
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ bị dọa đến hô loạn lên, làm sao biết được sau khi nghe được lời nói của hắn, Hạ Thanh Thanh ngược lại cười thản nhiên: "Ta biết ngươi sẽ không như vậy."
"Ặc..." Theo hình dạng ta biết ngươi là người tốt của đối phương, trò đùa của Tống Thanh Thư cũng tự nhiên bay mất.
Bất quá hắn lại làm sao biết được Hạ Thanh Thanh lúc này dưới nu cười thản nhiên che giấu một trái tim lạnh lùng, nàng ấy trong lòng suy nghĩ: không thể làm gì khác hơn là trước mềm giọng lừa dối đối phương, chờ huyệt đạo giải ra, nhất định phải...
"Thấy chưa, ta không lừa ngươi chứ, chỉ là mượn dùng quần áo của ngươi một chút." Tống Thanh Thư sau khi đem nàng đặt trên giường, xoay người đem cởi y phục dạ hành ra mặc trên người mình.
"Hả?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng kỳ quái hắn muốn làm gì?
"Bộ quần áo của ngươi mặc vào cũng là có chút chật, " Tống Thanh Thư giật giật tay chân, cau mày nói, "Được rồi còn thiếu một món đồ."
Hạ Thanh Thanh thấy hắn xoay người lấy hai trái táo ở trên bàn, nhét vào trước ngực, hai tay nâng nâng, thoả mãn nói: "Ừm, kích cỡ thích hợp, lúc này mới giống như một nữ nhân."
Dần dần rõ ràng dự định của hắn, thấy hình dạng buồn cười của đối phương, Hạ Thanh Thanh không khỏi bật cười khúc khích, tâm tình tích tụ nhiều ngày rốt cục có giảm bớt.
"Còn phải mượn Kim Xà Kiếm của ngươi dùng một lát." Bịt kín khăn che mặt, Tống Thanh Thư đem Kim Xà Kiếm của nàng ấy cầm vào tay, "Trước tiên phải khiến cho đại nội thị vệ tin tưởng ngươi đã rời khỏi hoàng cung, nếu không bọn họ sớm muộn sẽ tìm đến chổ này." Nói xong nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đến chổ thị vệ đang ầm ĩ.
Một đám đại nội thị vệ đang giống trống khua chiêng lục soát tìm kiếm nữ thích khách, đột nhiên thấy một bóng đen chợt lóe mà qua, đối phương lồi lõm đường cong, còn có Kim Xà Kiếm trên lưng, đặc thù rõ ràng như thế, còn thiếu trực tiếp hô "Ta cũng là nữ thích khách kia, mau tới bắt ta mau tới bắt ta..." Đa Long quát to một tiếng, vội vã dẫn thị vệ đuổi theo.
Với khinh công của Tống Thanh Thư, những thị vệ này vốn căn bản không đuổi kịp hắn, bất quá hắn vì khiến cho đại nội thị vệ tận mắt thấy 'Thích khách' chạy ra hoàng cung, có ý định giảm chậm tốc độ.
Tống Thanh Thư điểm nhẹ chân một chút, thân hình lao tới mấy trượng, đang thản nhiên chơi đùa, đột nhiên sắc mặt đại biến, ngừng lại, cảnh giác nhìn người áo đỏ phía trước, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
"Ngày hôm nay trong hoàng cung náo nhiệt như thế, bản tọa hiếu kỳ đi ra xem rốt cuộc là cao nhân phương nào, không ngờ rằng trùng hợp như thế." Đông Phương Bất Bại cười dài nhìn Tống Thanh Thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT