Tả Lãnh Thiền trong lòng cũng là một loại cảm thụ khác, lão chỉ cảm thấy chưởng pháp của Tống Thanh Thư càng ngày càng lưu loát, trong lòng kiêng kỵ giằng co như vậy, đối phương nói không chừng thật có thể đem vài loại chưởng pháp phong cách quái dị kết hợp.
Hơn nữa tồn tâm tư muốn thắng Tống Thanh Thư, vừa rồi hắn một kiếm đánh bại Xung Hư, bản thân mình nếu có thể thắng hắn, phái Tung Sơn và của uy vọng mình sẽ như mặt trời ban trưa, nghĩ tới đây, Tả Lãnh Thiền trong lòng khẽ động, liều mạng nội lực tổn hao, vận khởi Hàn Băng Chân Khí tới đầu ngón tay, chậm rãi hướng về đối phương.
Trong lòng Tống Thanh Thư rùng mình, biết đây là tuyệt chiêu Hàn Băng Chân Khí của của Tả Lãnh Thiền, bất quá cố tình thử xem Thần Chiếu chân khí chí cương chí dương của bản thân, cũng không né tránh, một quyền đánh tới.
Quyền chỉ tương giao, hai người vừa rồi nhanh như thiểm điện nhất thời yên ổn xuống. Người trên Ngọc Hoàng đỉnh xem ra, Tả Lãnh Thiền sắc mặt càng ngày càng trắng, trên phiến đá mà hai chân đang đứng đều nổi lên một làn sương lạnh, Tống Thanh Thư cũng thần sắc ngưng trọng, trên mặt mơ hồ thoáng hiện hồng quang.
"Quốc sư, Tống công tử sẽ không có việc gì chứ?" Nhìn Tả Lãnh Thiền lại có thể đem phiến đá đều đông thành băng, Đa Long trong lòng hoảng sợ, không khỏi lau mồ hôi vì Tống Thanh Thư.
Vậy mà Cưu Ma Trí cười yên tâm: "Đa tổng quản cứ yên tâm đi, cao thủ so đấu nội lực, thắng bại lúc đầu ngay một đường. Vị Tả minh chủ này còn không làm được cảnh giới thu phóng như thường, dẫn đến chân khí trong cơ thể tiết ra ngoài. Trái lại Tống công tử, nội lực ngưng mà không phát, lâu dài phong phú, tối đa một nén nhang thời gian, Tả Lãnh Thiền tất bại."
Trong sân Tả Lãnh Thiền nghe được lời bình của Cưu Ma Trí, trong lòng cả kinh, nghĩ đến bản thân mình vì huyền diệu, bình thường cố ý khiến cho Hàn Băng Chân Khí tiết ra ngoài, hấp dẫn đệ tử kính nể kính ngưỡng, làm sao biết được trong mắt cao thủ chân chính, cũng không được như thế. Xấu hổ và giận dữ đan xen, hơi thở không thuận, lập tức cảm thấy nội tức cực nóng bức người của đối phương cuộn trào mà đến.
Mọi người chỉ thấy Tả Lãnh Thiền phun một ngụm máu tươi, rút lui hơn mười trượng, khớp hàm đóng chặt, hiển nhiên bị trọng thương.
Tống Thanh Thư bình phục chân khí hỗn loạn trong cơ thể một chút, cười nhạt một tiếng: "Trận đầu là chúng ta thắng." Xoay người đi trở về.
Thấy Tống Thanh Thư thắng một trận, Cưu Ma Trí cảm thấy lần này so đấu đã nắm chắc, cất tiếng cười, đi ra đám đông, đứng ở giữa sân, nhìn quần hùng chung quanh: " Quốc sư Đại Thanh, Thổ Phiên Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí, ngưỡng mộ Trung Nguyên cao thủ nhiều như mây, đặc biệt tới thỉnh giáo."
Mọi người trên Ngọc Hoàng đỉnh đều biến sắc, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra ai có thể thắng đối phương, Kim Xà Vương công nhận võ công cao nhất tự nhận so sánh với đối phương cũng chỉ năm phần, mọi người nhất trí quyết định cho hắn làm kì binh, lo lắng đã thua một trận, người của trận thứ hai này đã thành nan đề.
"A di đà Phật! Vốn nghe Minh vương tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, lão nạp bất tài, cả gan tới thưởng thức một chút." Một tiếng phật hiệu, Phương Chứng đại sư chậm rãi đi tới giữa sân.
"Hay cho Kim Cương Sư Tử Hống!" Cưu Ma Trí ánh mắt sáng ngời, chỉ cảm thấy lấy nội công mà nói, đối phương tựa như không ở dưới mình.
"Giang hồ đồn rằng, Huyền Bi đại sư tại Đại Lý bại vong dưới tay các hạ, xin hỏi Minh vương, chẳng biết có phải là thật hay không?" Phương Chứng đại sư ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cưu Ma Trí.
Dùng tuyệt kỹ thành danh Vô Tương Kiếp Chỉ của đối phương đánh chết đối phương, quả thật một trận Cưu Ma Trí bình sinh đắc ý, chỉ là lo lắng đến ảnh hưởng chính trị, nói không rõ ràng: " Vô Tương Kiếp Chỉ của hòa thượng kia không học được, bại bởi bần tăng cũng không ngạc nhiên, về phần sau đó hắn chết bởi tay người nào, thứ bần tăng không cách nào biết được."
Nghe được lão không có rõ ràng phủ nhận, người giữa sân không khỏi ồ lên, Phương Chứng ánh mắt ngưng lại, chậm rãi mở miệng: "Lão nạp dùng Thiên Thủ Như Lai Chưởng lĩnh giáo cái gọi là Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ của các hạ một chút."
Nói xong liền đánh ra một chưởng, một chưởng này chiêu thức tầm thường, nhưng trên đường chưởng đến, bỗng nhiên hơi động, nhất thời một chưởng biến hai chưởng, hai chưởng biến bốn chưởng, bốn chưởng biến tám chưởng, tám chưởng biến mười sáu chưởng, tới biến ảo là ba mươi hai chưởng, chưởng pháp thay đổi, mỗi một chưởng đánh ra, trên đường tiến đến, đã biến thành vài phương vị, chưởng pháp kỳ huyễn không gì sánh được.
Cưu Ma Trí trong lòng tán thán, chưởng pháp nhiều hình lại có thể khiến công lực của mỗi chưởng không tiêu tan, quả nhiên là đem Thiên Thủ Như Lai Chưởng luyện đến đăng phong tạo cực, tâm niệm vừa chuyển, đã giơ tay lên, ngón trỏ ngón giữa tay phải nhẹ nhàng chạm vào nhau, làm hình niêm hoa, nhẹ nhàng bắn ba phát đạn về hướng đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT