"Hắc, đám lỗ mũi trâu tính toán hay lắm, " Vi Tiểu Bảo cười lạnh, "Bọn họ coi mấy ngàn binh mã dưới tay ta là ngồi không sao, chúng ta dựa vào cái gì phải luận võ định thắng bại với bọn họ?"

"Báo!" Lúc này một thám tử khác hồi báo, đầu đầy mồ hôi, "Khởi bẩm đại nhân, ở ngoài ba mươi dặm phát hiện binh mã Kim Xà Doanh."

"Cái gì?" Chúng tướng quan của Kiêu Kỵ doanh hai mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng lần này chỉ là một chuyến du ngoạn dễ dàng, làm sao biết được thoáng cái đá tới thiết bản.

"Bọn họ có bao nhiêu người? Hướng đi như thế nào? Có phát hiện ngươi hay không?" Vẫn là Đa Long bình tĩnh trước, dù sao cũng là nhân vật trên qua chiến trường năm đó, lập tức hỏi.

"Hồi bẩm Đa tổng quản, " Thám tử đáp, "Đối phương đại khái ba bốn ngàn người, chỉ là không biết vì sao, bọn họ lựa chọn hạ trại tạm thời ở đấy, trì trệ không tiến, còn cố ý hướng ta truyền lời, nói chỉ cần chúng ta đáp ứng luận võ định thắng bại, có thể miễn giảm xung đột vũ trang."

"Thảo nào đám đạo sĩ kia dám hẹn chúng ta luận võ, thì ra là có Kim Xà Doanh ở sau lưng làm chỗ dựa, " Trong lòng Tống Thanh Thư nghi hoặc, "Thế nhưng vì sao Kim Xà Doanh không công kích chúng ta?"

Một đám người thảo luận một hai ngày cũng không rõ ràng, bọn họ nào biết đâu rằng Viên Thừa Chí cũng có nổi khổ tâm riêng, mấy năm trước hắn tuy rằng đánh thắng mấy trận lớn, nhưng bản thân mình cũng tổn thất không ít, bây giờ mắt thấy Mãn Thanh càng ngày càng mạnh, rất nhiều thủ hạ của ba bang bốn trại đều nhân tâm di động.

dòng chính của Viên Thừa Chí trong Kim Xà Doanh là tiêu hao một chút, đã dần dần có xu thế đàn áp không được những kẻ tâm tư không tốt, cứ như vậy, hắn làm sao nguyện ý sống mái cùng Kiêu Kỵ doanh tinh nhuệ của Mãn Thanh.

"Minh vương, Tống đại ca, nếu như luận võ các người có nắm chắc hay không?" Vi Tiểu Bảo ngoài miệng tuy rằng chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại sợ muốn chết, nghĩ thầm bản thân mình đánh rắm còn không kêu, nếu mà đánh nhau thật khẳng định là đi đời nhà ma. . . Vì vậy đem ý niệm trong đầu chuyển tới trên luận võ.

"Bần tăng có thể ổn thắng một trận." Cưu Ma Trí cười nhạt một tiếng, trong giọng nói có hào khí không nên lời.

"Tống đại ca, còn ngươi?" Vi Tiểu Bảo đại hỉ, quay đầu hỏi.

"Ngoại trừ Viên Thừa Chí, người còn lại hẳn cũng không có vấn đề gì." Tống Thanh Thư tỉ mỉ suy tư một phen, võ công của Viên Thừa Chí hẳn là trên mình, đánh với hắn chưa chắc bình yên. Người còn lại, Ngũ Nhạc kiếm phái với Tả Lãnh Thiền võ công cao nhất, chỉ cần phòng bị Hàn Băng chân khí của đối phương, hơn nữa bản thân mình thông hiểu Ngũ Nhạc Kiếm Pháp, chiếm ưu thế tiên thiên, đánh thắng lão ta vấn đề không lớn.

"Ha ha, xem ra lần này đánh cược chúng ta thắng bảy phần." Vi Tiểu Bảo trong lòng vui mừng, đột nhiên mở miệng hỏi nói, "Về phần cao thủ thứ ba. . ."

Thấy mọi người giữa sân đều nhìn về phía bản thân, Đa Long nhất thời kinh rớt cằm, run rẩy chỉ vào bản thân mình hỏi: "Ta?"

"Đa đại ca ngươi thân là tổng quản đại nội thị vệ, võ công khẳng định là nhất đẳng, người còn lại cũng chỉ có ngươi võ công cao nhất, không phải ngươi là ai?" Vi Tiểu Bảo cười nói.

Đa Long sắc mặt đau khổ, trong lòng biết bản thân mình đối phó du côn bình thường tự nhiên không thành vấn đề, thế nhưng đối với đám hiệp khách võ lâm đi tới đi lui, bản thân mình hơn phân nửa không phải đối thủ.

Thấy hắn sắc mặt sầu khổ, Vi Tiểu Bảo tự nhiên đoán được trong lòng suy nghĩ đối phương, vội vã kéo hắn đến một bên: "Đa đại ca, ta dạy cho ngươi một phương pháp, cam đoan ngươi không có nửa phần nguy hiểm."

"Vi huynh đệ quả nhiên trượng nghĩa, rốt cục là phương pháp gì?" Đa Long nghe được ánh mắt sáng ngời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play