"Nếu chúng ta công tới tương đối trắc trở, vậy sao không đưa bọn họ dẫn xuống?" Tống Thanh Thư nói, " Danh tiếng mê đánh bạc của Vi đại nhân khắp thiên hạ đều biết, đến lúc đó làm bộ trong trướng tụ chúng đánh bạc, thả lỏng đề phòng, khiến cho người của Vương Ốc phái cho rằng có cơ hội, tất nhiên nảy lên ý niệm cầm tặc trước bắt vương trong đầu, không nhịn được từ trên núi đi xuống."
"Được!" Chúng tướng quan đều xưng diệu, Vi Tiểu Bảo trong lòng chửi má nó, lại chỉ có thể đồng ý.
Đêm đó mọi người mở đại hội cờ bạc ngay tại trong trướng, Vi Tiểu Bảo lấy ra một xấp ngân phiếu, đặt lên trên bàn, đếm sơ sơ cũng năm sáu ngàn lượng, nói: "Người nào có bản lĩnh sẽ thắng được." Trong lòng cũng liên tục cầu khẩn đám người của Vương Ốc phái ngàn vạn lần đừng xuống núi.
Chúng quan quân đều tham gia, có ăn có thua. Chơi một hồi, mọi người hưng phấn, tiền đặt cược càng lúc càng lớn, quân sĩ chen ở phía sau cũng tham gia đánh bạc.
Lúc đầu rõ ràng làm bộ đánh bạc, âm thầm phòng bị, vậy mà tới sau đó, đều thua đỏ cả mắt rồi, thậm chí có vài binh sĩ thua hết của còn chạy về doanh tìm đồng đội không chơi vay tiền tới gỡ vốn.
Trong trướng, những tiếng reo hò ầm ĩ, ăn trên thua dưới, giống như đó là một sòng bạc chân chính.
Vi Tiểu Bảo âm thầm đắc ý: "Hắc hắc, các người chơi càng đầu nhập, đợi lát nữa cho dù người của Vương Ốc phái xuống các người chỉ sợ cũng bắt không được."
Bỗng nhiên một người cao giọng nói: "Đặt Thiên môn!" Đem một cái gì đó tựa như dưa hấu đặt vào Thiên môn. Mọi người vừa nhìn, nhất thời cả kinh ngây người. Trên bàn cược rõ ràng là một thủ cấp huyết nhục không rõ. Thủ cấp đầu đội quan mạo, chính là ngự tiền thị vệ tuần tra ngoài trướng.
Mọi người kinh hoảng ngẩng đầu, phát hiện bên trong trướng xuất hiện hơn mười mấy người mặc áo xanh, đều tay cầm trường đao lợi kiếm.
Chúng quân sĩ đang chuẩn bị lấy đao phản kích, nhưng mà vừa rồi chơi hưng phấn quá, đao trên người sớm ném uqa một bên, lúc này đối phương nhìn chằm chằm, muốn nhặt lên sợ rằng lập tức trở thành đối tượng công kích đối phương, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không dám dị động.
"Hừ, Thát Tử Mãn Thanh quả nhiên khí số đã hết, dĩ nhiên để cho một thằng nhãi ranh miệng chưa dứt sữa lĩnh binh, lại còn tụ chúng đánh bạc trong quân doanh." Tư Đồ Bá Lôi đảo qua tình huống giữa sân, trong lòng như gương sáng.
"Vậy cũng không hẳn." Một tiếng cười dài, Cưu Ma Trí từ trong đám người đi ra.
Thấy Tống Thanh Thư bên cạnh Cưu Ma Trí, Tằng Nhu không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm quả nhiên không ngoài sở liệu.
Tư Đồ Bá Lôi ánh mắt ngưng trọng, ra hiệu cùng hai trung niên hán tử, ba người đều cùng nhau công hướng Cưu Ma Trí.
"Kiếm pháp không tồi, đáng tiếc tạp mà không tinh." Cưu Ma Trí cười lạnh một tiếng, hai tay nâng lên một chút kết thành vân, trung gian hình thành một khối không khí dùng mắt thường có thể thấy được, thoáng cái chặn lại ba thanh trường kiếm của đối phương.
Đám người Tư Đồ Bá Lôi thái dương đổ mồ hôi, phát hiện trường kiếm trong tay không được bản thân mình khống chế, đi tới không được, muốn thu hồi trường kiếm cũng không làm được.
"Hảo! Đại sư hảo võ công!" Một đám quan quân chỉ cảm thấy Cưu Ma Trí thần hồ kỳ kỹ, đều lớn tiếng thét to.
Cưu Ma Trí khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, vận khí vu tay, nhẹ nhàng hất, ba thanh trường kiếm đều bị đánh gãy, mũi kiếm bị Cưu Ma Trí vung lên, đều quay về trên người ba người.
Quân sĩ nhân cơ hội đánh lén tới, mọi người của Vương Ốc phái đã bị dọa đến mặt như màu đất, trong lúc vội vàng mỗi người rất nhanh đã bị đao gác ở trên cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT