Một bên Vi Tiểu Bảo nhìn mà thấy nao nao, trong lòng nghĩ đến: cái này Tống đại ca cái gì cũng đều tốt, đáng tiếc duy nhất cũng là có đam mê như Vi Tiểu Bảo ta. Gia gia hắn, tướng mạo anh tuấn gấp mười so với ta thì thôi, võ công còn cao minh gấp trăm lần ta, vẫn cùng hắn một chỗ, Vi Tiểu Bảo ta thấy không ổn thật to.

Đoàn người vào phòng, Tống Thanh Thư lặng lẽ kéo qua Vi Tiểu Bảo hỏi: "Nghe nói Vi huynh đệ có bảy vị phu nhân xinh đẹp như hoa, không biết các vị đệ muội còn lại ở nơi nào?"

"Bảy người?" Vi Tiểu Bảo trong lòng nghi hoặc đưa tay đếm đếm một chút, Song Nhi tính một người, Phương Di đại lão bà tính một người, tiểu quận chúa tiểu lão bà tính một người, không phải chỉ mới có ba người sao?

"Ai, tính đi tính lại huynh đệ ta chỉ có ba lão bà, ngoại trừ Song Nhi, hai người khác hiện tại không biết ở nơi nào, " Vi Tiểu Bảo vui mừng hớn hở nói, "Bất quá Tống đại ca nếu nói ta có bảy, xem ra là dấu hiệu tốt, sau này ta nhất định sẽ tìm bốn người còn lại, ha ha ha ~ "

"Ngươi nha, may là Phương cô nương và tiểu quận chúa không ở nơi đây, nếu không nghe thế sẽ thương tâm đến chết." Song Nhi tức giận trợn mắt liếc hắn.

" Song Nhi nhà ya sẽ không thương tâm sao?" Vi Tiểu Bảo trơ trẽn tiến đến trước mặt Song Nhi.

"Ai da, còn có người ngoài kìa, mặc kệ ngươi." Ánh mắt liếc nhìn Tống Thanh Thư, Song Nhi một đường chạy vào nội đường.

"Đã sớm nghe nói Đa Long và Trương Khang Niên bọn họ nhắc tới Song Nhi cô nương có bao nhiêu hiền lành, hôm nay vừa thấy, phúc khí của Vi huynh đệ quả nhiên tiện sát người ngoài." Tống Thanh Thư lưu luyến nhìn bóng lưng Song Nhi liếc mắt, quay đầu lại cười nói với Vi Tiểu Bảo.

"Đâu đâu ~" Vi Tiểu Bảo cười khoát tay, trong lòng lại đang nghĩ: mặt trắng nhỏ này sẽ không đánh chủ ý Song Nhi chứ? Bất quá Song Nhi nhà ta khẳng định sẽ không làm bậy ở sau lưng ta đâu.

Tiệc tối Vi Tiểu Bảo và Song Nhi liên tiếp kính rượu hướng Tống Thanh Thư tỏ vẻ cảm ơn, nhìn hình dạng phu thê tình thâm của hai người, Tống Thanh Thư một trận hoảng hốt, nghĩ đến bản thân mình đến thế giới này lâu như vậy, vẫn là cô độc, cái loại cảm giác này thật là thê lương cô tịch.

Một ly rượu rồi lại một ly, Tống Thanh Thư mượn rượu tiêu sầu rốt cục say, một bên Vi Tiểu Bảo cũng không tốt hơn, từ lâu xụi lơ trên ghế nói mê sảng.

"Đại mỹ nhân, tới hôn một cái. . ."

"Phương Di ngươi xú bà nương, lại hại ta. . ."

"Vẫn là Song Nhi của ta tốt nhất. . ."

Song Nhi ở một bên nghe được vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư nằm úp trên bàn, Song Nhi vội vã nâng Vi Tiểu Bảo dậy về phòng ngủ, nàng ấy thân có võ công, nâng một đại nam nhân cũng không mất sức.

"Song Nhi, đừng đi." Vừa đặt trên giường, Vi Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh lại, lôi kéo ống tay của nàng.

"Tiểu Bảo ngoan, Tống đại ca còn say ở ngoài đại sảnh, ta phải đi xem hắn." Song Nhi đem tay của Vi Tiểu Bảo đẩy về chăn trong, chỉ thấy miệng hắn trong lẩm bẩm vài tiếng, thì bay qua thân vù vù ngủ nhiều đứng lên, không khỏi mỉm cười cười.

Trở lại đại sảnh, thấy Tống Thanh Thư vẫn đang nằm bàn gian không nhúc nhích, Song Nhi vội vã bảo nha hoàn một bên, "Đào Hồng, Liễu Lục, các người mau đỡ Tống đại ca đến sương phòng nghỉ ngơi."

"Vâng, thiếu phu nhân." Hai người nha hoàn bên cạnh thi lễ, cùng nhau chạy đến bên cạnh Tống Thanh Thư, nỗ lực nâng hắn dậy.

Vậy mà thử cả buổi, hai người tiểu nha hoàn mặt mày nhỏ nhắn, vẫn không thể lay động Tống Thanh Thư mảy may.

"Thiếu phu nhân ~ "

Nhìn biểu tình gấp khóc của hai người tiểu nha đầu, Song Nhi vội vã chạy tới hỗ trợ: "Các người tuổi tác còn nhỏ, khí lực không đủ, không cần phải đau lòng."

"Thiếu phu nhân rõ ràng cũng chỉ lớn hơn chúng ta hai ba tuổi." Đào Hồng chu cái miệng nhỏ lẩm bẩm nói.

Song Nhi giữ cánh tay của Tống Thanh Thư, thoáng cái nâng hắn lên, đắc ý nói: "Thế nhưng ta luyện qua võ công."

Nhìn ánh mắt kính nể vạn phần của hai người nha đầu, Song Nhi cười nói: "Các người thu dọn bàn trước đi, một mình ta có thể đem Tống đại ca về phòng."

"Thế nhưng hắn. . ." Liễu Lục muốn nói lại thôi.

Song Nhi rất nhanh phản ứng đối phương đang lo lắng cái gì, tức giận nói: "Ai bảo hai tiểu nha đầu các ngươi vô dụng, yên tâm đi, hắn đã uống say. Hơn nữa, võ công của ta cũng không tồi mà."

Song Nhi đỡ Tống Thanh Thư đi đến sương phòng, nhưng không biết rằng khóe miệng của nam nhân phía sau lộ ra một nụ cười như có như không.

Tống Thanh Thư đương nhiên là cố ý, nếu không khí lực của Đào Hồng và Liễu Lục hai người nha đầu dù có nhỏ, cũng không đến mức không thể lay động hắn. Cảm thụ được Song Nhi tới dìu hắn, Tống Thanh Thư lập tức thu hồi công phu Thiên Cân Trụy, đem trọng lượng toàn thân đều treo trên vai đối phương.

Ngửi mùi hương trên búi tóc đối phương truyền đến, hơn nữa cảm thụ được thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lớp quần áo hơi mỏng của đối phương, Tống Thanh Thư cảm thấy đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play