Cưu Ma Trí trên mặt có chút xấu hổ, giải thích nói: "Ngày đó bần tăng thấy quả bất địch chúng, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm cứu binh, mong rằng hai vị chớ trách."

Tống Thanh Thư từ chối cho ý kiến, cũng không quá để ý chuyện này, dù sao hai người cũng không phải sinh tử chi giao cái gì, đổi lại là bản thân mình phỏng chừng cũng là lựa chọn đồng dạng, chỉ là không biết trong lòng Vi Tiểu Bảo có thể có để ý hay không.

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vi Tiểu Bảo không hề giận dữ, ngược lại tươi cười rạng rỡ: "Ngày ấy tình thế nguy cấp, may là có Minh vương đúng lúc thông báo bộ đội ngoài thành, mới khiến cho đám thích khách kia có điều cố kỵ. Ta vốn đang lo lắng ngươi bị đám kẻ xấu kia làm hại, ngày hôm nay trước gặp phải Tống đại ca, lại gặp phải đại hòa thượng ngươi, thật sự là rất cao hứng. Đến tửu lâu tốt nhất trong thành, đêm nay chúng ta không say không về." Nói xong tay trái ôm lấy Tống Thanh Thư, tay phải ôm lấy Cưu Ma Trí, liền đi ra ngoài.

Cưu Ma Trí tuy rằng biết rõ lời nói mới rồi chỉ là một loại quyền mưu mà thôi, ông vẫn không nhịn được trong lòng ấm áp, bất quá nghĩ đến nội dung nói của Vi Tiểu Bảo, sắc mặt không khỏi cứng đờ, thì thào nói: "Bần tăng không thể uống rượu. . ."

"Rượu thịt đi qua miệng, Phật tổ ngồi trong lòng, Minh vương hà tất lưu ý." Vi Tiểu Bảo cười ha ha.

"Nếu như Phật tổ có linh thiên, nghe câu nói như vậy sợ rằng sẽ vả cho không trượt phát nào." Tống Thanh Thư không khỏi mỉm cười, theo đám người đi vào trong thành.

Vi Tiểu Bảo lần này nam hạ kết minh, có thể nói là biến đổi bất ngờ, làm lỡ thời gian đã quá nhiều, lo lắng Khang Hi chờ nóng nảy, đoàn người ngày đêm kiêm trình, rất nhanh về tới Yến Kinh.

"Tiểu Quế Tử, gia gia ngươi, sao lâu như vậy mới về với ta báo tin? Có phải là mê luyến mỹ nữ Giang Nam, luyến tiếc trở về không hả?" Khang Hi nhìn thấy Vi Tiểu Bảo, kinh hỉ nhảy ra, vội vã từ long ỷ chạy xuống.

"Ai, Tiểu Huyền tử, nói ra lại dài, lần này mạng nhỏ của Tiểu Quế Tử này thiếu chút nữa chơi xong." Vi Tiểu Bảo giơ tay giả bộ lau mồ hôi.

"Hả?" Khang Hi quả nhiên hăng hái, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Vi Tiểu Bảo vì vậy thêm mắm thêm muối miêu tả bản thân mình bị ám sát, sau đó được Tống Thanh Thư cứu giúp, rồi đến Cô Tô mời chào siêu cấp cao thủ Cưu Ma Trí, trên đường bắc thượng tại Dương Châu gặp mai phục, bị đám người Kim Xà Vương bắt đi. . .

Vi Tiểu Bảo từ nhỏ thích nghe đọc sách, đối với cái tình tiết nào cần cường điệu, chỗ nào hẳn là sơ lược, làm vô cùng chuẩn xác.

Quả nhiên, tâm tình của Khang Hi bị hắn hoàn toàn điều động lên, hắn thường ngày ở chốn thâm cung, làm sao có cơ hội tiếp xúc đến nhiều chuyện kích thích như vậy, nghe mà mi phi sắc vũ.

"Vậy sau đó ngươi làm sao chạy trốn?" Tuy rằng hiện tại thấy Vi Tiểu Bảo bình yên vô sự, Khang Hi vẫn không nhịn được lo lắng sau khi hắn bị bắt đến long đàm hổ huyệt làm sao mới có thể thoát thân.

Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc, vì vậy đem chuyện ly gián Huyết Đao lão tổ và Viên Thừa Chí nói ra.

"Được lắm Tiểu Quế Tử, " Khang Hi vỗ tay xưng diệu, ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, "Thường ngày còn tưởng rằng tên nhóc ngươi không học vấn không nghề nghiệp, không ngờ rằng thời khắc nguy cấp còn linh quang hơn so với một vài người đọc đủ thứ thi thư."

"Tiểu Quế Tử trước đó đương nhiên là không học vấn không nghề nghiệp, " Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng dùng vai cọ Khang Hi một chút, "Bất quá sau đó bình thường theo Tiểu Huyền tử, lâu ngày thấm đất, đương nhiên trở nên có học thức rồi."

"Là 'Mưa dầm thấm đất', vừa khen ngươi đấy, " Khang Hi tức giận nhìn hắn một cái, "Được rồi, sau đó Huyết Đao lão tổ đem ngươi mang đi, lại sao có thể buông tha ngươi?"

Vi Tiểu Bảo lúc đầu muốn lừa gạt hắn nói là Tống Thanh Thư cứu bản thân mình, nhưng nghĩ đến bản thân mình lúc trước vì mạng sống, tiết lộ bí mật hạch tâm của Mãn Thanh quốc, lỡ như Tiểu Huyền tử không có phòng bị, chẳng phải là hại hắn?

Do dự một lúc lâu, Vi Tiểu Bảo vẫn là mở miệng nói: "Tiểu Huyền tử, ta không dám nói. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play