"Thế nhưng Tống công tử có ân với ta, ta há có thể bỏ hắn trong lúc nguy cấp?" Vương Ngữ Yên cau mày hồi đáp, nhìn mấy người kích đấu giữa sân, trong đầu đã tưởng tượng mấy người giao thủ, xem có thể trợ giúp Tống Thanh Thư hay không.
"Hắn đối với Vương cô nương có ân tình gì, " Đoàn Dự thì thào nói, "Không thấy hắn và Vi Tiểu Bảo Cưu Ma Trí xưng huynh gọi đệ sao?"
"Đoàn công tử nói cũng phải, " Theo một tiếng sáo dài, một công tử trẻ tuổi tuấn nhã mặt như quan ngọc đi đến.
Nhìn người đếm, Đoàn Dự ngượng ngùng nói một câu: "Chào Mộ Dung công tử."
"Biểu ca!" Vương Ngữ Yên kinh hỉ quay đầu lại, thấy được biểu ca ngày nhớ đêm mong của mình, mũi không khỏi đau xót, thiếu chút nữa khóc ra.
Thì ra Mộ Dung Phục biết Vương Ngữ Yên bị Cưu Ma Trí bắt đi, vội vàng mang theo gia tướng một đường đuổi theo, rốt cục đuổi kịp trong ngày hôm nay.
Vương Ngữ Yên một tiếng biểu ca tình ý kéo dài quả nhiên là khiến cho Đoàn Dự ruột gan đứt từng khúc, rồi lại không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là chụp lấy bầu rượu trên bàn uống cạn một hơi.
"Biểu ca, Đoàn công tử vì cứu ta đến nỗi bị phiên tăng Cưu Ma Trí bắt, hiện tại đại huyệt cả người bị điểm." Vương Ngữ Yên tỉnh táo lại, vội vã nói.
"Cảm ơn Đoàn công tử ra tay cứu giúp." Mộ Dung Phục mỉm cười, giở tay giải cấm chế của Cưu Ma Trí, thủ pháp cao minh không gì sánh được.
"Đoàn công tử, sao không đi theo bắt giữ ác tăng Cưu Ma Trí kia, coi như trả thù vì biểu muội?" Mộ Dung Phục nhìn quanh giữa sân, nhất thời hiểu rõ tình thế.
"Dám không tòng mệnh!" Đoàn Dự dọc theo đường đi bị Cưu Ma Trí dằn vặt, từ lâu nghẹn một bụng oán khí, thấy Cưu Ma Trí đang đấu ngang lực lượng với một người trẻ tuổi tay cầm xà kiếm, không chút suy nghĩ, một Thiếu Trạch Kiếm bắn tới.
Cưu Ma Trí vẫn chiếm thượng phong, đã sớm lưu ý động tĩnh quanh mình, nhận thấy được Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, vội vã lắc mình một cái né đi.
Bất quá cứ như vậy, tiên cơ vừa rồi vất vả thành lập biến mất, Viên Thừa Chí rốt cục hồi phục tinh thần, nhất thời một trận tiến công sắc bén không gì sánh đánh đến, thế cục công thủ của hai người lập tức xoay ngược lại.
"Cô Tô Mộ Dung phục, ở đây trợ giúp các hạ một tay." Mộ Dung Phục biết rõ đơn đả độc đấu cũng không phải đối thủ của Cưu Ma Trí, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất thời rút kiếm công qua.
Cưu Ma Trí đánh đơn Mộ Dung Phục đương nhiên nắm chắc thắng lợi, chỉ là lúc này hai đại cao thủ trẻ tuổi công đến đây, kiếm pháp của Viên Thừa Chí biến hoá kỳ lạ quái dị, kiếm pháp của Mộ Dung Phục tập hợp mấy nhà, cũng là tinh diệu không gì sánh được, mấy chiêu qua đi, Cưu Ma Trí nhất thời cực kỳ nguy hiểm.
Thủy Sanh thần sắc phức tạp nhìn giữa sân, ánh mắt dao động bất định, nghĩ đến Tống Thanh Thư vừa rồi cùng hoa khôi kia không biết đã làm gì trong phòng, trong lòng phiền não không thôi.
Lại nghe được tiếng "Biểu ca" của Vương Ngữ Yên, không khỏi nghĩ tới biểu ca cùng mình là thanh mai trúc mã, đối với mình cuồng dại, hung hăng giậm chân, Thủy Sanh xoay người chạy ra bên ngoài.
Lại nói một bên sảnh, Tống Thanh Thư tay phải tê dại, Huyết Đao lão tổ công vẫn tiếp tục tấn công. Lúc đầu Tống Thanh Thư có biện pháp một mình bỏ chạy, nhưng nghĩ đến phía sau mình là Vi Tiểu Bảo không hề có sức chống cự, nếu như bị bắt đi sợ rằng dữ nhiều lành ít, bản thân mình rất nhiều mưu hoa đều ở trên người hắn, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Không thể làm gì khác hơn là lôi kéo đầu vai của Vi Tiểu Bảo, một Thê Vân Tung nhảy lên lầu hai, dự định nhảy ra ba người vây kín trước rồi phân thắng bại.
Vậy mà Hồng An Thông súc thế đã lâu, chờ cũng là giờ phút này, như thiểm điện phóng ra, một quyền đấm tới hậu tâm Tống Thanh Thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT