Hai người một người đến từ hiện đại, đối với thi thư dốt đặc cán mai, một người sinh ra giang hồ, vốn cũng không thích thi văn, tới cuối cùng, phong hoa tuyết nguyệt ngay từ đầu ngược lại biến thành nói chuyện phiếm dễ dàng.

Mấy chén rượu qua đi, Tống Thanh Thư cả người nhất thời có chút phát nóng lên, chỉ cảm thấy U U cô nương đối diện càng thêm kiều diễm.

Hạ Thanh Thanh đồng dạng cũng khô nóng không chịu nổi, trong lúc lơ đãng đem cổ áo mở rộng một chút, da thịt trắng tuyết như ẩn như hiện.

"Công tử không có ý tốt, khí trời rõ ràng nóng như thế, còn liên tục khuyên người ta uống rượu." Hạ Thanh Thanh tinh mâu khẽ nhếch, ngữ âm như vừa oán giận, lại như làm nũng, hoàn toàn nhập vai vào danh kỹ Dương Châu U U cô nương.

Thì ra gần đây Lệ Xuân Viện mới nhập vào một lô rượu Tây Vực, khác biệt với dược vật cũ, loại rượu này cũng không sẽ làm người hôn mê bất tỉnh, chỉ biết phóng đại mấy lần tình dục tiềm tàng trong lòng của đối tượng, có thể làm cho người ta bất tri bất giác trầm luân, sau cùng ngược lại sẽ nghĩ lầm tất cả đều là xuất phát từ bản ý của mình. . .

Rượu này là cực kỳ trân quý vật, hơn nữa Vi Tiểu Bảo từ nhỏ lớn lên tại Lệ Xuân Viện, tự nhiên rõ ràng mặt hàng tốt nhất đặt ở nơi nào, lặng lẽ lấy ra bầu rượu sắp sửa đưa đến trong phòng hoa khôi, vốn định lặng lẽ đi vào phòng, vậy mà lại đánh bậy đánh bạ tiện nghi Tống Thanh Thư.

" Rượu tốt như vậy, cách uống như vậy rất không thú vị." Mượn cảm giác say, Tống Thanh Thư đã dần dần trầm tĩnh lại, khôi phục lại thần tình bất cần đời.

"Không biết muốn uống như thế nào, công tử mới cảm thấy thú vị đây?" Hạ Thanh Thanh thần sắc mê ly, cười như không cười nhìn hắn.

"Thế nhân đều biết uống rượu muốn ca hát nhảy má, lại không biết rằng cách uống rượu đẹp nhất chính là ôn hương trong ngực, môi đỏ mọng của giai nhân thay ly rót rượu." Tống Thanh Thư trong ánh mắt tràn ngập tà dị, nhìn chằm chằm nàng ấy.

"Công tử cũng biết người ta bán nghệ không bán thân mà ~" Hạ Thanh Thanh cũng không biết vì sao, bản thân mình nghe được khiêu khích lộ liễu trắng trợn của đối phương như vậy, lại không có một chút tức giận, nhìn Tống Thanh Thư ôn nhuận như ngọc, không khỏi có chút ngây dại, âm thanh trở nên triền miên uyển chuyển, cực kỳ có mị ý.

"Đây là bởi vì cô nương không có gặp phải mục tiêu đã định trước của đời mình, " Tống Thanh Thư đứng dậy đi tới bên cạnh Hạ Thanh Thanh, nhẹ nhàng nâng lên cằm trơn bóng của nàng ấy, mỉm cười: "Nguyện được một lòng người, bạc đầu không phân ly."

Hạ Thanh Thanh tùy ý đối phương nâng lấy cằm của mình, trên mặt hiện lên một tia ý xấu hổ, trong lòng dường như nai con nhảy loạn. Trong lúc mơ mơ màng màng luôn cảm thấy bản thân mình tựa như đã quên cái gì đó quan trọng, vô thức cảm thấy không thích hợp, nhưng hiện tại cả người lười biếng, một tia khí lực cũng không có, thật sự không có tinh lực dư thừa để suy tư.

Hàm răng khẽ cắn, Hạ Thanh Thanh hơi chuyển thân người, làn váy chập chờn khiến Tống Thanh Thư hoa mắt thần mê, vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng đem Tống Thanh Thư ngồi xuống ghế, tay phải cầm lấy bầu rượu đổ vào trong miệng một chút, thuận thế nghiêng xuống, cả người mềm mại không xương ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, ôm lấy cái cổ của hắn, nhân lúc hắn kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng mềm mại ấn tới.

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy khớp hàm bị một vật linh động mềm mại khiêu mở, lập tức cảm thụ được rượu ấm như quỳnh tương ngọc lộ, từng giọt được đưa vào trong miệng mình.

Một lúc lâu sau mới rời môi, Hạ Thanh Thanh hai tay quấn quanh trên cổ Tống Thanh Thư, hai gò má đỏ ửng, vô cùng xinh đẹp nhìn hắn: "Là uống như thế này sao?"

Cảm thụ được thân thể mềm mại co dãn tràn ngập sức sống của đối phương ngồi trên đùi mình, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy nhiệt khí toàn thân đều trầm đến chỗ ba tấc, không kìm lòng được khom người hôn xuống.

Ưm một tiếng, Hạ Thanh Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý đối phương tùy ý khinh bạc. . .

"Có thích khách!"

"Bảo hộ Vi tước gia!"

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hô thê lương, Hạ Thanh Thanh dường như đại mộng sơ tỉnh, ngạc nhiên phát hiện bản thân mình vậy mà lại làm hình dạng gần chết còn nghênh, mặc cho quân hái, sợ hãi đẩy ra Tống Thanh Thư, vung tay tát một cái thật mạnh.

"U U cô nương, ngươi. . ." Tống Thanh Thư vỗ về gương mặt, không ngờ rằng nữ nhân một phút trước còn nùng tình mật ý lại có thể đột nhiên trở mặt.

Tình cảnh vừa rồi quay về trong đầu, Hạ Thanh Thanh trong lòng thầm hô một tiếng, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Vừa rồi nàng ấy bị tiếng kêu thảm thiết bên ngoài giật mình tỉnh giấc, một thân mồ hôi lạnh qua đi, lúc này dược tính trong cơ thể đã tán hơn phân nửa, cảm thụ được cả người mềm yếu, cầm lên bầu rượu trên bàn ngửi ngửi, sắc mặt của Hạ Thanh Thanh không khỏi trở nên xám xịt.

Từ trong cửa sổ khe nhìn thấy Viên Thừa Chí mấy người đang tấn công một thiếu niên để bím tóc, làm sao còn không biết bản thân mình nhận sai người, xoay người lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Tống Thanh Thư: "Ngươi không phải Vi Tiểu Bảo, rốt cục là ai?"

"Ặc, tại hạ Tống Thanh Thư." Đây là cái quái gì nhĩ, Tống Thanh Thư lúc này còn chưa toàn bộ tỉnh táo lại, vô thức đáp.

Ngực mát lạnh, Hạ Thanh Thanh cúi đầu nhìn lại, phát hiện quần áo mình mất trật tự, mũi đau xót, nghĩ đến bản thân mình xuất phát từ tâm lý ham chơi, không để ý trượng phu phản đối, xung phong nhận việc tới sắm vai danh kỹ, kết quả. . .

Nếu như khiến cho Viên đại ca thấy bộ dáng lúc này của mình, Hạ Thanh Thanh không khỏi rùng mình, cũng bất chấp tính sổ với Tống Thanh Thư, che kín cổ áo, nhảy đi ra ngoài, biến mất tại bầu trời đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play