Thì ra Thủy Sanh chắc chắc Tống Thanh Thư chỉ là cố làm ra vẻ, cố tình khiến cho hắn bị xấu mặt.

Quả nhiên nghe được lời của nàng, người trong toàn trường đều quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư,

"Không phải là tùy tiện đoán chứ."

"Tên nhóc này không nên si tâm vọng tưởng, trước đó mọi người đoán nhiều như vậy, đều đoán sai."

. . .

Quy công ánh mắt sáng ngời, lặng lẽ dùng ánh mắt, tú bà cười ha ha nói: "Thì ra là Vi công tử, quả nhiên có năng lực, mời đem đáp án nói ra, U U cô nương sẽ bình phán đúng hay sai."

Nghe được mọi người nói, Vương Ngữ Yên lo lắng nhìn Tống Thanh Thư, trải qua tiếp xúc, trong lòng có ấn tượng rất tốt đối với hắn, không đành lòng nhìn hắn xấu mặt, đang muốn há mồm lặng lẽ nói cho hắn đáp án, Thủy Sanh đã thừa cơ che ở giữa hai người, cười khanh khách nói: "Vương cô nương không cần lo lắng cho công tử nhà ta, hắn học cứu thiên nhân, loại đề mục đơn giản này hắn đương nhiên là biết."

Thủy Sanh trong lòng đắc ý, hiện tại đem hắn tâng bốc càng cao, đợi lát nữa hắn rơi cũng càng nặng. Vương Ngữ Yên không rõ ràng quan hệ của hai người, thấy Thủy Sanh nói như vậy, nàng ấy cũng bỏ qua ý niệm nhắc nhở trong đầu.

"Cô gái nhỏ này, xem ra vẫn là thiếu dạy dỗ." Tống Thanh Thư hung hăng trừng Thủy Sanh.

Đa Long hâm mộ nhìn Tống Thanh Thư, nói: "Tống công tử, bọn họ tưởng ngươi là Vi huynh đệ, ha ha, cơ hội khó có được, chúc ngươi ôm được mỹ nhân về."

"Rốt cục có biết hay không, đừng lãng phí thời gian của mọi người." Người phía dưới đã chờ vô cùng không kiên nhẫn, Thủy Sanh cũng cười như không cười chờ xem kịch vui.

"Một trăm đao qua đi, khăn của U U cô nương hẳn là tối đa có thể được chia thành năm ngàn lẻ năm mươi mốt mảnh." Tống Thanh Thư nhìn cung trang mỹ nhân phía sau rèm, nói.

Vương Ngữ Yên âm thầm gật đầu, nghĩ thầm Tống công tử không chỉ có võ công cao, hơn nữa ngay cả kỳ môn độn giáp thuật số những cái này trong mắt thường nhân thần bí không gì sánh được cũng biết, quả nhiên học cứu thiên nhân.

U U cô nương rốt cục mở miệng, âm thanh nhu mềm uyển chuyển, từng âm tiết tựa như đều có một tia ma lực câu hồn: "Vi công tử quả nhiên tài cao, không biết công tử làm sao tính ra." Trong lòng cũng nghi hoặc không ngớt, nghe đồn Vi Tiểu Bảo không học vấn không nghề nghiệp, dung mạo hèn mọn, vì sao người này phong thần tuấn lãng, còn có thể tính ra cái đề mục này?

U U cô nương này tự nhiên cũng là phu nhân bây giờ của Viên Thừa Chí - Hạ Thanh Thanh, nhiều năm trước nàng ấy vẫn còn ngây ngô, giữ hình tượng của một thiếu nữ, bất quá không biết vì sao, sau khi kết hôn nàng ấy trở nên mỹ lệ động nhân, giở tay nhấc chân đều tản mát ra mị lực của nữ nhân, bây giờ được xưng là diễm quang bắn ra bốn phía.

Nếu như Tống Thanh Thư lúc này biết thân phận nàng ấy, khẳng định muốn cảm thán một câu: thảo nào sau đó Viên Thừa Chí không muốn tìm A Cửu, thì ra Hạ Thanh Thanh đã trở nên khuynh quốc khuynh thành như vậy!

Cái đề mục này là nàng tìm được trên một quyển sách cổ, lúc đầu cũng là đem tới cố ý làm khó dễ những chi sĩ tầm hoa vấn liễu, để cho bọn họ biết khó mà lui, nàng ấy phải đợi từ đầu đến cuối là Vi Tiểu Bảo, sau khi Vi Tiểu Bảo tới, nàng ấy tự có biện pháp khiến cho hắn đi qua khảo nghiệm —— dù sao đáp án chỉ mình nàng biết nói, Vi Tiểu Bảo tùy tiện đoán bản thân mình đều nói hắn đúng còn không được sao?

Vậy mà nói Vi Tiểu Bảo vừa mở miệng lại thật sự có thể trả lời, khiến cho Hạ Thanh Thanh ngoài ý muốn không gì sánh được, lập tức chú ý tới cả trai lẫn gái phía sau hắn, trong lòng khẽ động: Vi Tiểu Bảo thân cư địa vị cao, phỏng chừng là phụ tá giúp hắn nghĩ ra.

Tuy rằng Hạ Thanh Thanh suy nghĩ nhiều như vậy, người ngoài xem ra chỉ trong chớp mắt công phu, đều còn chờ Tống Thanh Thư trả lời.

Tống Thanh Thư chần chờ một chút, vẫn là nói: "Đoán." Đại sảnh nhất thời tức giận mắng một trận.

Trong lòng cười khổ không ngớt, Tống Thanh Thư biết cái đề mục này cũng là ngẫu nhiên, kiếp trước công ty của hắn một lần thông báo tuyển dụng, hắn trong lúc vô tình thấy nhân sự chuẩn bị đề thi, bên trong có cái đề này.

Lúc đó Tống Thanh Thư xấu hổ phát hiện bản thân mình đều không biết làm, lại ngại hỏi thuộc hạ, trở về lặng lẽ tự thử nghiệm một phen, lúc này mới ấn tượng khắc sâu với cái đề mục này.

Về phần phương pháp giải. . . quy tắc số học, các người nghe hiểu được không? Tống Thanh Thư khinh bỉ nhìn mọi người, lười nhiều lời.

"Vi công tử nếu không muốn tiết lộ phương pháp của mình, U U cũng không ép buộc, " Hạ Thanh Thanh vội vã mở miệng giúp hắn giải vây, nghe được lời của nàng mọi người còn tưởng rằng Tống Thanh Thư có cái tuyệt kỹ độc nhất vô nhị gì, không muốn nói ra chia xẻ với mọi người, cũng bình thường trở lại.

"Công tử xin nghe đề tiếp theo, nếu như ngươi có thể đáp đúng, xin mời cùng U U đến tiểu lâu." Hạ Thanh Thanh cười quyến rũ, âm thanh tràn ngập mê hoặc.

Lần này bên dưới dường như nổ tung:

"Không phải nói ba đề mục sao, sao hai cái đã để hắn tiến vào?"

"U U cô nương, ngươi muốn phá luật hả?"

"Không phải thấy hắn lớn lên anh tuấn, cho rằng tuổi trẻ đầy sức khoẻ à, mặt trắng nhỏ đều là tốt mã giẻ cùi, không còn dùng được, nam nhân tài đại khí thô như bổn đại gia mới là lương phối của nữ nhân."

. . .

Nghe được ô ngôn uế ngữ trong sân, Hạ Thanh Thanh bên tai đều có chút nóng lên, oán hận nghĩ: nếu không phải vì bắt được Vi Tiểu Bảo, cô nãi nãi sao lại ở chỗ này miễn cưỡng vui cười. Nếu như thay đổi vài năm trước, đám xú nam nhân này dám nói như thế với ta, ta một kiếm một người, đều giết hết.

Hạ Thanh Thanh thu hồi nụ cười, âm thanh thêm một tia quạnh quẽ: "Vi công tử nghe rõ ràng, U U đã từng đụng phải một cao nhân vân du, từ chỗ hắn được một thiên cổ tuyệt đối, có người nói trong vòng ngàn năm, chưa từng có người có thể đáp đúng hoàn toàn chuẩn xác, công tử nên chú ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play