Chu Chỉ Nhược yếu ớt thở dài một hơi: "Vô Kỵ ca ca, bây giờ ta đã là Tống phu nhân. Ngươi nếu như thật sự có tình với ta, chỉ cần ngươi đáp ứng cưới ta, cho dù tabị người trong thiên hạ chế nhạo cũng sẽ rời bỏ trượng phu hiện tại, thành thân với ngươi. Ngày khác vào đêm động phòng hoa chúc, ngươi. . . Ngươi muốn đối với người ta thế nào, người ta đều chìu ngươi." Nói xong những lời này, trên mặt Chu Chỉ Nhược dường như bị lửa đốt. 

Trương Vô Kỵ tâm thần kích động, đứng lên đi tới muốn nắm tay của nàng ấy: "Chỉ Nhược, ta nhất định sẽ cưới muội làm thê tử!" 

Chu Chỉ Nhược vô thức lui về sau một bước, che cổ áo nói: "Ta nói là thành thân rồi mới có thể. . . , không phải là hiện tại, ta bây giờ còn là Tống phu nhân, mong rằng Trương giáo chủ tự trọng." 

"Phải phải phải, là ta đường đột." Trương Vô Kỵ vội vàng gật đầu nói. . 

"Vô Kỵ ca ca, ngươi thật sự nguyện ý cười ta sao?" Chu Chỉ Nhược trong lòng vui sướng, ngượng ngùng lần thứ hai hỏi. 

"Đương nhiên! Ta nguyện ý cưới muội làm thê tử." Trương Vô Kỵ đi tới bên người nàng, thâm tình nhìn nàng. 

Chu Chỉ Nhược nhẹ nhẹ thở dài một hơi: "Vô Kỵ ca ca, ngươi khiến cho tôi làm tốt khó. . ." Cái này ấm áp thời khắc, hai người không hẹn mà cùng đều vô thức tránh cho nhắc tới Triệu Mẫn. 

Hai người lẳng lặng một hồi, Chu Chỉ Nhược đột nhiên thấy Tống Thanh Thư nằm trên giường đối diện, nghĩ đến bản thân mình hiện tại thân là Tống phu nhân, trong lòng đau xót, yếu ớt than thở: "Ta có lỗi với Thanh Thư." 

Trương Vô Kỵ khuyên giải an ủi: "Chỉ Nhược, chúng ta lúc đầu mới là một đôi, ngươi cho tới bây giờ không có yêu hắn, lại có lỗi cái gì với hắn chứ." 

"Nhưng chúng ta không thể lén lút như vậy." Chu Chỉ Nhược ánh mắt chuyển động, nhìn Tống Thanh Thư rồi sắc mặt chợt chuyển lạnh, "Nếu không ta giết hắn đi, ngươi trở về giết Triệu Mẫn, như vậy sau này sẽ không ai có thể gây trở ngại chúng ta." 

"Cái này sao được?" Trương Vô Kỵ bị hù hết hồn, hắn tuy rằng thích Chu Chỉ Nhược, thế nhưng muốn hắn vứt bỏ Triệu Mẫn, vậy trăm triệu lần cũng không làm được. 

"Vô Kỵ ca ca, người ta là cố ý thử ngươi." Chu Chỉ Nhược cười giả dối, "Ta đã rất có lỗi với trượng phu của mình, nếu hại tính mạng của hắn, cùng có cái gì phân biệt với những nữ nhân xấu xa trong lịch sử. Ngươi vừa rồi nếu như thật sự đáp ứng, ta cũng không dám qua lại với ngươi, ngươi muốn làm Tây Môn Khánh, người ta lại không muốn làm Phan Kim Liên." 

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên qua đi, mặt giãn ra cười nói: "Tiểu Chỉ Nhược của ta quả nhiên thiện lương nhất. . ." 

Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Tống Thanh Thư tỉnh lại phát hiện phòng không có một bóng người, trên giường đối diện cũng ngăn nắp sạch sẽ dị thường, hoàn toàn không có vết tích ở lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài, trong lòng kỳ quái: "Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mộng?" 

Đột nhiên sắc mặt Tống Thanh Thư trầm xuống, hắn chú ý tới tấm nệm lót trên giường đối diện đã bị đổi qua, tuy rằng khác biệt không lớn, nhưng Tống Thanh Thư tinh tường nhớ kỹ cái này đã không phải là cái của ngày hôm qua. Vì sao lại đổi tấm lót giường? Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn trời, thì thào tự nói: "Ngươi nếu như trên trời có linh, nên biết không phải ca ca không nỗ lực, mà là thê tử của ngươi cũng quá đáng lắm, vậy mà đã đi lăn giường với Trương Vô Kỵ mất rồi." 

Tống Thanh Thư đang nói về tấm lót giường thật ra là do tối hôm qua bị nước trà làm ướt nhẹp, Chu Chỉ Nhược cố ý thay đổi một cái sạch sẽ hơn mà thôi. 

"Thanh Thư, ngươi tỉnh rồi?" Chu Chỉ Nhược bưng một chậu nước nóng đi đến, nhìn thấy Tống Thanh Thư tỉnh lại, mang khăn mặt qua. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play