" Vị huynh đệ kết nghĩa của ta bây giờ là người tin tưởng nhất của Khang Hi hoàng đế Mãn Thanh, " Tống Thanh Thư kéo qua Vi Tiểu Bảo nói, "Mãn Thanh là nước duy nhất cùng Mông Cổ đối kháng còn chiếm thượng phong, bây giờ Khang Hi hoàng đế đang mở rộng chiêu mộ cao thủ trong chốn giang hồ, Minh vương sao không theo chúng ta cùng nhau quay về Yến Kinh, có Tiểu Bảo dẫn tiến, hoàng đế tất nhiên dùng ngoại tân chi lễ đối đãi Minh vương, có Mãn Thanh cường viện, Minh vương làm sao cần lo lắng ba tông phái còn lại?"

Cưu Ma Trí trong lòng khẽ động, nghĩ thầm thật sự có thể kết làm minh hữu với Mãn Thanh, đông tây hô ứng, đối kháng Mông Cổ càng thêm vài phần nắm chắc, đi Yến Kinh xong cùng Tống quốc hoàng đế thương lượng một chút, đến lúc đó tam quốc liên hợp. . .

"Đã như vậy, bần tăng dựa vào nhị vị nói tốt vài câu tại trước mặt hoàng thượng." Hạ quyết tâm, Cưu Ma Trí chấp tay hành lễ, cung kính thi lễ.

"Đại hòa thượng, ngươi nếu muốn bận quốc gia đại sự của ngươi, còn bắt lấy ta và Vương cô nương làm gì?" Một bên Đoàn Dự một mực vận khí trùng huyệt, chỉ tiếc hắn căn cơ nông cạn, nội lực cường hãn nhưng không cách nào lợi dụng, tới cuối cùng, ngược lại khiến cho toàn thân toan tê.

"Nghe nói vị công tử này biết thiên hạ đệ nhất kiếm pháp Lục Mạch Thần Kiếm, vị Vương cô nương này cũng biết rõ võ học thiên hạ, nói vậy hoàng thượng sẽ vô cùng hoan nghênh các người." Vi Tiểu Bảo là luyến tiếc Vương Ngữ Yên rời đi, trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc: quản ngươi là thế tử Đại Lý cái gì, trở lại kinh thành, tới địa bàn của gia gia, còn sợ làm không chết ngươi?

Cưu Ma Trí lúc đầu cũng không dự định thả, Vi Tiểu Bảo nói như gãi đúng chỗ ngứa, "Tống công tử thấy thế nào?"

"Ta không ý kiến, " Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Vương Ngữ Yên, "Vương cô nương cứ yên tâm đi, cô ngày xưa có đại ân với ta, ta chắc chắn hộ cô chu toàn."

Vương Ngữ Yên miễn cưỡng cười, cũng biết đối phương và Vi Tiểu Bảo là bạn, võ công lại thua Cưu Ma Trí, có thể nói như thế đã là tận lực.

"Bần tăng mấy ngày trước nghe nói Vi đại nhân đã bàn được việc kết minh với Tống quốc, tính tính thời gian, bây giờ hẳn là trên đường quay về Yến Kinh, vì sao sẽ xuất hiện tại Cô Tô?"

Vi Tiểu Bảo mặt lộ vẻ xấu hổ, Tống Thanh Thư vì vậy đem chuyện đụng phải Huyết Đao lão tổ truy sát, Viên Thừa Chí ở Sơn Đông lại nhìn chằm chằm nói với ông.

Cưu Ma Trí sau khi nghe xong lộ ra một nụ cười tự tin: "Hiện tại có bần tăng và Tống công tử làm bạn, long đàm hổ huyệt cũng đi được, Vi đại nhân cứ việc yên tâm."

Tống Thanh Thư cũng có đồng cảm, nghĩ thầm trừ phi cao thủ cỡ như Vô Danh Thánh Tăng tự mình ra tay ám sát, nếu không có Cưu Ma Trí cái bắp đùi tráng kiện này, cùng với bản thân mình, thật đúng là không cần sợ bất luận kẻ nào.

Lúc này khiến Vi Tiểu Bảo thoáng cái nhấc lên tinh thần, trong lòng âm thầm đắc ý: Tiểu Bảo ta tuy rằng võ công chó má đều không biết, nhưng cũng may bạn bè võ công cao cường nhiều, ha ha ha ha. . .

Mộc Uyển Thanh đã sớm chú ý tới nữ tử xinh đẹp đứng ở phía sau của Tống Thanh Thư, không khỏi mở miệng hỏi nói: "Cẩu. . . Tống đại ca, vị này chính là?"

Vừa rồi nghe nàng ấy tự xưng là lão bà của Tống Thanh Thư, Thủy Sanh ánh mắt chuyển động, nảy ra ý hay, kiều khiếp đi kéo cánh tay của Tống Thanh Thư, dùng âm thanh ngọt ngào không gì sánh được nói: "Tống lang, vị cô nương này là ai?"

Thì ra Thủy Sanh cảm thấy hai người là phu thê, thấy cái tình huống hiện tại này, nữ nhân đối diện này khẳng định không tha cho Tống Thanh Thư, hắn khó lòng giải bày, biện pháp tốt nhất cũng là đem bản thân mình đánh đuổi để bày tỏ thuần khiết.

Quả nhiên, Mộc Uyển Thanh sắc mặt tái lại, phút chốc đứng lên, cũng không quản mọi người giữ lại, quay đầu bỏ đi.

Đoàn Dự kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của nàng ấy, trong lòng khó chịu nói không nên lời, "Uyển muội tựa như có chút thay đổi. . ."

Mọi người quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, kỳ quái hắn vì sao còn không đuổi theo, Tống Thanh Thư lắc đầu, nâng ly rượu, "Sanh nhi, rót rượu cho chủ nhân."

Thủy Sanh và mấy người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ rằng hắn lại có thể không tức giận chút nào, xem ra, dường như. . . Dường như còn rất vui vẻ.

Tống Thanh Thư tự nhiên cao hứng, ít nhiều Thủy Sanh đánh bậy đánh bạ mới thử ra trong lòng Mộc Uyển Thanh lại có thể có sự hiện hữu của mình, hay là bản thân nàng ấy đều chưa ý thức được.

Về phần vì sao không truy, hắn đã có ý nghĩ của chính mình, kinh nghiệm kiếp trước khiến cho Tống Thanh Thư biết nữ nhân đùa giỡn tính tình mà đi dỗ dành, sẽ làm tăng trưởng thêm vẻ kiêu ngạo của nàng ấy. Lạt mềm buộc chặt Tống Thanh Thư đã chơi đến lô hỏa thuần thanh, biết Mộc Uyển Thanh tỉnh táo qua đi, ngược lại sẽ lo được lo mất. . .

Đoàn người bước trên lữ trình bắc thượng, khi tiến vào lãnh thổ Mãn Thanh, liền thấy tổng quản ngự tiền thị vệ Đa Long chờ lâu ngày.

"Đa đại ca, ngươi sao ở chỗ này." Vi Tiểu Bảo nhìn thấy lão hữu kinh hỉ mà hỏi thăm.

"Vi huynh đệ, sau khi ngươi đi không bao lâu, hoàng thượng lo lắng bên cạnh ngươi hộ vệ không đủ, đặc phái ta mang theo ba nghìn Kiêu Kỵ doanh tinh nhuệ đến đây nghênh tiếp ngươi, " Đa Long ôm quyền xa bái phương bắc, "Nếu không phải nhân mã nhiều, không tốt tiến vào lãnh thổ Tống quốc, ca ca ta đã sớm đi đón ngươi."

"Vi đại nhân. . ." Lúc này hai âm thanh quen thuộc truyền đến, thì ra là Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền hai người.

"Các người?" Vi Tiểu Bảo kinh hỉ nhìn hai người, hai người tuy rằng không bản lĩnh thật sự gì, chỉ am hiểu nịnh nọt, nhưng Vi Tiểu Bảo quả thật xem hai người là bạn bè, trước đó còn vẫn lo lắng hai người xảy ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play