"Được, ta cùng với Tống đại ca cải trang một chút đi Cô Tô, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền?" Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu hô.
"Ty chức đây, Vi tước gia có gì phân phó?" Hai người nghe được Vi Tiểu Bảo hô hoán, đẩy cửa tiến đến nịnh nọt cười nói.
"Các người tìm một người giả trang ta, gióng trống khua chiêng, cứ theo lẻ thường chạy đi, ta và Tống đại ca đi Tô Châu một chuyến." Vi Tiểu Bảo lấy ra một xấp ngân phiếu, phân cho hai người, "Gọi các huynh đệ nâng cao tinh thần, lần này rất nguy hiểm, tất cả đều phải cẩn thận."
"Có Vi tước gia một thượng cấp thương cảm thuộc hạ như vậy, thật sự là phúc khí tám đời tu luyện được." Triệu Tề Hiền cười hắc hắc nói.
"Không phải như vậy sao! Có Quế công công, sinh hoạt thật dễ dàng. . ." Trương Khang Niên đột nhiên tát cái miệng của mình, "Xem cái trí nhớ của ta, hiện tại đều là Vi tước gia."
"Được rồi được rồi, bớt vuốt mông ngựa, các người xuống phía dưới chuẩn bị đi." Vi Tiểu Bảo phất phất tay khiến cho hai người lui xuống trước.
Thấy hai người đóng cửa phòng, biểu tình của Tống Thanh Thư hình như vừa quyết định xong một sự kiện nào đó, đột nhiên kêu lên: "Được rồi, Vi huynh đệ, lần này chúng ta xuất phát, nếu như mang theo Thuỷ Sanh kia, khó tránh khỏi có chút vướng bận. . ."
Tống Thanh Thư còn chưa nói xong, Vi Tiểu Bảo như thấy quái vật nhìn hắn: "Tống đại ca, một đại mỹ nhân xinh đẹp như thế, ngươi cũng nỡ tâm giết sao?"
Thấy hắn hiểu lầm ý của mình, Tống Thanh Thư đầu đầy mồ hôi đen nói: "Ý của ta là còn không bằng tha nàng ấy. . ."
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: dọc theo đường đi nếu chỉ là một đại nam nhân cùng mình, vậy đường xá nhiều khô khan chán nản, vô thức từ chối: "Chúng ta không phải vì giấu diếm người khác sao, Kim Xà Doanh những người đó hẳn là không biết trong đoàn còn có một nữ tử, chúng ta mang theo bà nương kia, ngược lại càng có thể che giấu tung tích, hơn nữa, nếu như trong lúc nguy cấp chúng ta thật sự đỡ không được, còn có thể đem nha đầu kia ra làm con tin mà, Viên Thừa Chí không phải nhân nghĩa lắm sao, nếu như nhìn một nữ tử vô tội vì hắn mà chết, khẳng định uy vọng tổn hao nhiều. . ."
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn đối phương một cái, trước đây cho rằng Vi Tiểu Bảo cũng là một người chỉ biết nịnh nọt, vậy mà lần này gặp mặt phát hiện ra đối phương không đơn giản, tư duy vận chuyển cực nhanh, lớn hơn thường nhân.
"Được rồi, theo ý của Vi huynh đệ mà làm, mang nàng ấy cùng đi." Tống Thanh Thư vừa nghĩ hắn nói cũng có lý, bây giờ Vi Tiểu Bảo đối với bản thân mình mà nói cũng là đầu cơ kiếm lợi, bản thân mình cũng không thể khiến cho hắn có nửa điểm sơ xuất.
Trở lại phòng, Tống Thanh Thư vừa định giải huyệt đạo của Thủy Sanh, vậy mà khóe miệng đối phương lộ ra nụ cười giả dối, tay nhỏ phút chốc từ phía sau vươn tới, chớp mắt một cái, điểm mấy đại huyệt đạo trên ngực Tống Thanh Thư.
"Huyệt đạo của ngươi sao lại được giải?" Chuyện xảy ra đột nhiên, Tống Thanh Thư đang tự hỏi chuyện khác, hoàn toàn không phát hiện Thủy Sanh chỉ là làm bộ ngồi ở nơi đó mà thôi.
"Hừ!" Thủy Sanh cau mũi, thoáng cái từ trên giường nhảy xuống, chỉnh lý quần áo một chút, đắc ý nói, " Công phu điểm huyệt của mấy tên chó săn kia thật sự là kém cỏi, hơn nữa bản tiểu thư võ công cao cường, rất tự nhiên giải khai huyệt đạo."
Tống Thanh Thư thấy tình thế không ổn, ngượng ngùng cười: "Cái này Thuỷ tiểu thư, ngươi đã thoát hiểm, xin mời tự rời đi đi, nếu như đợi lát nữa bị người phát hiện đã không thể đi được."
"Bản tiểu thư vì sao phải đi?" Thủy Sanh tùy tiện ở một bên ngồi xuống, cũng học hình dạng vừa rồi của Tống Thanh Thư rót một ly nước uống giải khát, uống vào trong miệng, đột nhiên nhớ tới ly này vừa rồi bị Tống Thanh Thư uống qua, vội vã "Phi phi phi. . ." Phun ra.
"Vì sao không đi?" Lúc này đến phiên Tống Thanh Thư không nghĩ ra, một cái ý niệm trong đầu nảy lên: chẳng lẽ nha đầu này sau khi bị trói đột nhiên phát hiện mình có bệnh bạo dâm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT