Tuy rằng không tin hắn sẽ tốt như vậy, Thủy Sanh vẫn là hiếu kỳ quay đầu lại: "Phương pháp gì?"
"Lần tới khi người xấu cởi quần áo của ngươi, ngươi tính đúng thời cơ, rặn một cục thật là to ra, phỏng chừng không ai còn có thể có dục vọng đối với ngươi." Lời vừa nói ra, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, vật nhỏ rốt cục yên tĩnh. (Tục … Tục không thể tả, nhưng chân thật vô cùng … Ta thích !!! )
. . .
Thủy Sanh chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận buồn nôn, há mồm muốn nôn, oán hận liếc Tống Thanh Thư: "Buồn nôn, hạ lưu, vô sỉ. . ."
"Tại hạ đã nói hết điều cần nói, Thủy cô nương rốt cục là coi trọng hình tượng, hay là thuần khiết, hoàn toàn có thể tự mình lựa chọn." Tống Thanh Thư cười ha ha, cầm lấy kiếm gỗ đi tới bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy trong đêm đen một thân ảnh thướt tha nhanh nhẹn tới, đó là một đường cong xinh đẹp thon thả, Tống Thanh Thư biết người đến khẳng định là một nữ tử thanh xuân.
" Nữ tử trẻ tuổi võ công tốt như vậy, sẽ là ai đây?" Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua, trong đầu cẩn thận suy tư lên.
Chỉ thấy khinh công của nàng vô cùng cao minh, bay lên không đáp xuống đất vậy mà không có phát sinh chút tiếng gió nào, nếu không phải Tống Thanh Thư bây giờ nội công hùng hậu không gì sánh được, cũng không có cách nào cảm nhận thấy được cái động tĩnh rất nhỏ này.
Đột nhiên mây đen tản ra, ánh trăng chiếu tới nửa bên mặt nữ nhân, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy con mắt của đối phương sáng sủa long lanh, màu da trắng mịn, dung mạo minh diễm vô luân.
" Dưới thiên đường, trên nhân gian!" Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn nàng, thì thào tự nói, "Chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm?"
Bất quá rất nhanh Tống Thanh Thư bỏ đi cái ý niệm này trong đầu, chỉ thấy tiên nữ kia lặng lẽ mò đến chỗ nghỉ ngơi của Vi Tiểu Bảo, dọc theo đường đi ra tay tàn nhẫn không gì sánh được, mấy người thị vệ còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị nàng ấy một kiếm phong hầu.
"Thật hung ác!" Tống Thanh Thư âm thầm táp lưỡi, thấy nàng đang muốn chạy vào phòng của Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư vội vã vận nội lực vỗ một chưởng vào chuôi kiếm gỗ.
Nữ tử đang muốn phá cửa mà vào, đột nhiên nghe một tiếng xé gió bén nhọn kéo tới, vội vã xoay người, thối lui đến ba thước.
Nhìn Tống Thanh Thư từ trong phòng đi ra, lại nhìn thoáng qua kiếm gỗ đã đâm vào cây cột ba phần, vẫn còn đang run, nữ tử thần tình nhất thời ngưng trọng lên.
"Cô nương đạp trăng mà đến, sống động như thần tiên, thân vốn giai nhân, thế nhưng hành động như. . ." Chữ kẻ trộm còn chưa nói ra, Tống Thanh Thư cảm thấy độc châm đã bắn tới trước mắt, vội vã nhảy dựng lên, bay cao mấy trường, tránh được một kiếp.
Tống Thanh Thư còn chưa hồi phục tinh thần, nữ tử đã công tới trước mắt, một thanh kiếm mỏng như một nhánh liễu, đâm thẳng mấy đại huyệt đạo nửa người dưới của Tống Thanh Thư.
Đem sau khi thông hiểu đạo lí của Ngũ Nhạc Kiếm Pháp cùng với phương pháp phá giải, lại đánh một trận với Kiếm Thánh Phong Thanh Dương, tạo nghệ của Tống Thanh Thư tại kiếm pháp có thể nói đã đạt cảnh giới tông sư, thấy kiếm pháp của nàng tuy rằng sắc bén không gì sánh được, nhưng cũng không phải không thể tìm ra được dấu vết.
Chân khí trầm xuống đan điền, cả người nhào lộn trên không trung, sử dụng "Thần Long Bãi Vĩ" bên trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, đầu ngón chân đá tới cổ tay nữ tử, trong lòng Tống Thanh Thư cũng không đành lòng nặng tay đối với nữ nhân xinh đẹp như từ trong tranh đi ra, tận lực thu lại vài phần khí lực.
Nữ tử cũng cả kinh, thời khắc chỉ mành treo chuông tay trái từ một góc độ không thể tưởng tượng được nghênh đón đầu ngón chân của Tống Thanh Thư, vừa chạm liền phân.
Tống Thanh Thư rất là ngoài ý muốn, bản thân mình dựa vào tạo nghệ đối với kiếm pháp, thời cơ và độ mạnh yếu đòn ra đều vừa đúng, vốn tưởng rằng đối phương chỉ có một đường buông tha kiếm trong tay, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương dĩ nhiên có năng lực tránh thoát.
Bất quá nữ tử tuy rằng hóa giải thế tiến công của Tống Thanh Thư, nhưng cũng bị lực phản chấn bức trở về trong sân, lúc này bọn thị vệ sớm bị kinh động, đều rút đao ra đem nữ tử vây ở chính giữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT