Trần Niên Niên đang soi gương bôi kem dưỡng da thì nghe thấy tiếng Trần Thiên Hoằng, cô lập tức trả lời.
“Em dậy rồi.” Cô vừa trả lời vừa mở chốt cửa phòng mình: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Thừa dịp cả nhà đi làm việc, anh đã lên núi đào xong dược liệu rồi, anh vẫn để dược liệu trong cái hang động kia đấy.”
Lần trước Trần Niên Niên dạy Trần Thiên Hoằng phân biệt dược liệu, hắn vẫn
nhớ rõ trong lòng, mặc dù hắn không làm việc nhanh nhẹn được như người
bình thường nhưng hắn đào liên tục mấy ngày cũng gần đủ rồi.
“Anh, anh làm tốt quá, nếu mấy ngày liên tiếp em không đi làm sẽ khiến người
khác hoài nghi, hai ngày nữa em phải giao dịch với người kia rồi, làm
phiền anh hai ngày này đào thêm một chút nữa.”
Mức độ mệt nhọc của việc đào dược liệu không khác gì việc làm ruộng nhưng
tiền kiếm được lại nhiều hơn hẳn công điểm, Trần Thiên Hoằng không thấy
khổ cực gì, hắn còn ước ngày nào cũng có thể lên núi đào dược liệu.
Lúc làm việc ở trong ruộng, hắn có thể cảm nhận rõ ánh mắt khác thường của
những người kia, có người đồng tình, có người lại cảm thấy hắn đáng đời.
Từ lúc chân bị thương, hắn không thể ngẩng cao đầu ở trong thôn Trần Gia
Loan, về sau hắn muốn trốn tránh nên nghỉ không đi làm nhận công điểm
nữa.
Hắn là con trai của núi, chỉ có ở trong núi hắn mới tìm lại được chính mình.
Hắn là một người thọt, sẽ không có ai hoài nghi hắn.
Nếu bán dược liệu thêm mấy lần nữa, nói không chừng hắn có thể nhanh chóng kiếm tiến được tiền cưới Xuân Mai rồi.
Trần Niên Niên thấy rõ sự thay đổi của Trần Thiên Hoằng.
Không biết vì sao đều là con trai của bố mẹ nhưng Trần Thiên Hoằng và Trần Thiên Lộc lại khác nhau nhiều như vậy?
Nếu việc bán dược liệu đặt lên người Trần Thiên Lộc, chưa nói đến chuyện
hắn có thể nói việc này ra ngoài hay không, chỉ nói đến chuyện chia
tiền, Trần Thiên Lộc sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có lẽ hắn
còn yêu cầu Trần Niên Niên đưa hết tiền cho hắn.
Dù như thế nào thì việc này nhất định phải giấu Trần Thiên Lộc.
Nghe cô căn dặn, Trần Thiên Hoằng hơi khó xử.
Trần Niên Niên thấy lạ: “Sao vậy?”
Trần Thiên Hoằng thở dài nói: “Tính toán thời gian, bố sắp về rồi.”
Lời này làm Trần Niên Niên ngẩn người, thời gian Trần Quý Tài không ở nhà
thật sự thoải mái, thoải mái đến mức cô suýt nữa quên mất trong nhà này
còn có một người như thế.
Cô không phải là người chịu chấp nhận cuộc sống hiện tại, về sau cô còn muốn nghĩ thêm nhiều biện pháp để kiếm tiền hơn.
Nhưng cứ ở trong nhà của Trần Quý Tài thì việc kiếm tiền sẽ không dễ dàng như bây giờ nữa, lúc đầu giấu Trần Thiên Lộc đã khó rồi, Trần Quý Tài còn
khôn khéo hơn Trần Thiên Lộc nhiều, cô không thể che giấu mấy chuyện kia dưới mắt của ông ta được.
Mà coi như Trần Quý Tài đồng ý cho bọn cô bán dược liệu tiếp thì cuối cùng số tiền này vẫn rơi hết vào trong túi Trần Quý Tài thôi.
Làm áo cưới cho người khác, Trần Niên Niên tuyệt đối không làm chuyện như
này, cô cũng không để người ghét cô như Trần Quý Tài đi theo mình hưởng
ngày tốt.
Xem ra cô phải nghĩ biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã mới được, cô phải thoát khỏi ông bố Trần Quý Tài này.
Về phần Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương…
Trần Niên Niên hơi xoắn xuýt về Trần Thiên Hằng, trong kế hoạch của cô dần dần hình thành bước đầu.
“Bố trở về, chỗ dược liệu này không thể bán nữa rồi, anh, thừa dịp hai ngày nay anh đào nhiều một chút, sau đó chờ lần tới gặp mặt em sẽ nói rõ
ràng với người kia.”
“Không có biện pháp nào khác sao?” Trần Thiên Hoằng vội vàng hỏi.
Ham muốn của con người vĩnh viễn không có điểm dừng, bây giờ Trần Thiên
Hoằng vừa nếm được chút ngon ngọt nên khi bảo hắn từ bỏ biện pháp kiếm
tiền này, hắn nhất định không nỡ.
Phản ứng của Trần Thiên Hoằng không khác trong tưởng tượng của Trần Niên
Niên lắm, cô nói tiếp: “Nhà chúng ta chỉ có như vậy, sao chúng ta có thể che giấu bố và Thiên Lộc được. Haiz, lúc đầu em còn muốn kiếm thêm ít
tiền để anh đến nhà chị Xuân Mai cầu hôn, thuận tiện sắm thêm đồ cưới
cho anh, bây giờ em nhận ra mình suy nghĩ nhiều quá rồi, chắc chắn bố sẽ không đồng ý.”
Trần Thiên Hoằng hiểu rõ Trần Quý Tài là loại người gì hơn Trần Niên Niên
nhiều, bởi vì hiểu rõ nên hắn biết Trần Niên Niên nói rất đúng, Trần Quý Tài không những không đồng ý cho hắn cưới Xuân mai mà ông còn sử dụng
các thủ đoạn cứng rắn để lấy hết tiền trong tay hắn.
Trần Quý Tài là bố ruột của hắn, ông phải đi cải tạo lao động, trong lòng
hắn cũng không nỡ, vốn dĩ hắn vẫn ngóng trông Trần Quý Tài có thể về nhà sớm.
Nhưng Trần Quý Tài không ở nhà một tháng, trong nhà thỉnh thoảng cãi nhau
nhưng không đến mức ồn ào gà bay chó chạy như trước kia, ngay cả cuộc
sống sinh hoạt cũng được cải thiện lên nhiều.
Nếu phải nói một câu mất dạy thì Trần Thiên Hoằng cũng cảm thấy ngôi nhà này không có Trần Quý Tài yên ổn hơn nhiều.
“Chúng ta nói với bố, chắc bố sẽ đồng ý thôi.” Trần Thiên Hoằng nói lắp bắp.
Trần Niên Niên hừ nhẹ, sợ rằng Trần Thiên Hoằng cũng không tin lời này.
Nhưng cô chuyện châm ngòi ly gián này không thể vội vã được, đầu tiên phải để trong lòng Trần Thiên Hoằng nổi da gà đã, chuyện còn lại chờ Trần Quý
Tài về rồi nói tiếp.
Nghe thấy thanh âm lầm bầm của Trần Thiên Lộc và Tôn Tuệ Phương, hai anh em lập tức lướt qua đề tài này.
Trần Niên Niên dặn dò Trần Thiên Hoằng hai câu rồi đi ra chào Tôn Tuệ Phương, ngày mới lại đến, mọi người lập tức đi làm.
Lúc nghỉ ngơi Trần Niên Niên nắm tay Tôn Tuệ Phương, cô ngửi thấy mùi hương trên người bà, đó là mùi kem dưỡng da.
Lúc đầu cô mua về cho Tôn Tuệ Phương, Tôn Tuệ Phương từ chối một lúc lâu,
bà nói bà đã lớn tuổi rồi cần gì dùng đồ chơi này nữa, bà còn đau lòng
nói Trần Niên Niên lãng phí tiền.
Dưới sự khuyên bảo của Trần Niên Niên, cuối cùng bà cũng nhận kem dưỡng da.
“Mẹ, con thấy gần đây mặt của mẹ tốt hơn đó, làn da hồng hào hơn lúc trước nhiều.
Tôn Tuệ Phương sờ mặt mình nói: “Thật sao? Chắc là do dùng kem dưỡng da con mua đó.”
Trần Niên Niên cười nói: “Sao kem dưỡng da có thể thần kỳ được như vậy, chủ
yếu là do tâm tình của mẹ thôi, tâm tình mẹ tốt chứng tỏ trong khoảng
thời gian này mẹ luôn vui vẻ, không phải nhăn mày buồn phiền cả ngày.
Lúc bố không ở nhà, cuộc sống thật sự thoải mái, không có người đánh
chửi chúng ta, mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, con chưa từng vui vẻ như vậy.”
Lời nói của Trần Niên Niên làm mũi Tôn Tuệ Phương chua chua, nếu không phải
sợ người khác hiểu lầm thì bà đã rơi nước mắt rồi.
Còn không phải sao, từ lúc Trần Quý Tài không ở nhà, không còn anh đánh bà
nữa, bà cũng không phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút khi
Trần Quý Tài giận dữ.
Hai ngày nữa Trần Quý Tài sẽ trở lại, chờ ông ấy về bà lại phải trôi qua cuộc sống dầu sôi nước bỏng như trước.
Trong lòng Tôn Tuệ Phương tuyệt vọng, bà chỉ mong kiếp sau mình không phải gả cho người đàn ông như Trần Quý Tài nữa.
Nhóm thanh niên trí thức làm việc đến ngày thứ hai cũng đã nhận ra cuộc sống sau này của họ sẽ như thế nào. Đến lúc tập hợp mặt ai cũng không đẹp đẽ gì, đặc biệt là nhóm thanh niên trí thức kia.
Công việc trông ngô còn chưa làm xong, hôm nay bọn họ phải đi gánh phân tiếp.
Hạt ngô để trồng hôm qua hết rồi, Trần Niên Niên đi một mình đến nhà kho
lấy thêm, cô vừa đến nơi thì đúng lúc chạm mặt mấy nam thanh niên trí
thức đang gánh thùng.
Từ nhỏ đến lớn Trần Niên đã biết nhìn mặt mà nói chuyện, cô cảm nhận rõ
ánh mắt mấy thanh niên trí thức nhìn cô hơi kỳ quái, rõ ràng hôm qua vẫn rất tốt nhưng hôm nay lại mang đến cảm giác không nói ra lời.
Nhất là Điền Chính Bình, cô thấy hắn nháy mắt ra hiệu với mình, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đùa cợt.
Ở trong mắt Trần Niên Niên, Điền Chính Bình còn không thu hút sự chú ý
của cô bằng một con ruồi, không biết hắn nhảy tới nhảy lui như con châu
chấu để làm gì.
Trần Niên Niên biết đối với loại người như Điền Chính Bình, phương thức tốt
nhất là coi như không thấy hắn, cô càng để ý đến hắn thì hắn càng tiến
tới.
Trần Niên Niên để túi hạt giống ngô vào trong gùi, cô chuẩn bị đi thì đột nhiên Chu Tử Cừ mở miệng: “Có cần giúp một tay không?”
Ồ, không nhìn ra người này là một người mặt lạnh tim nóng đó.
Trần Niên Niên cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn, tôi vẫn chịu được sức nặng này.”
Chu Tử Cừ kiến thiết trong lòng một lúc lâu mới chủ động mở miệng, ai ngờ hắn lại bị Trần Niên Niên từ chối nhẹ nhàng như vậy.
“Được, Đại Tráng, chúng ta đi thôi.”
Trần Đại Tráng đột nhiên bị điểm danh thì bất ngờ, hắn vội vàng đi theo Chu Tử Cừ.
Trần Niên Niên cũng không ở lâu, cô vừa đi được hai bước thì Điền Chính Bình không chịu cô đơn mở miệng.
“Em Niên Niên, tôi nghe thôn dân ở đây nói ba người chồng em đính hôn đều chết rồi đúng không?”
Mặc dù chuyện khắc chồng không dám nói to ra bên ngoài nhưng nói đến chuyện ba người đàn ông chết liên tiếp thì hắn không tin trong lòng Trần Niên
Niên không nghĩ gì.
Cô thôn nữ chưa từng va chạm xã hội như Trần Niên Niên gặp phải chuyện này sẽ tự ti và tự trách. Đầu tiên hắn cường điệu việc Trần Niên Niên khắc
chồng rồi nhân lúc Trần Niên Niên mất lòng tin, cô cảm thấy mình không
thể gả cho ai được nữa thì hắn sẽ tỏ vẻ mình không để ý chuyện cô khắc
chồng mà nguyện ý cưới cô, hắn chắc chắn Trần Niên Niên sẽ cảm động rơi
nước mắt.
Sau đó hắn lại dỗ ngon dỗ ngọt hai ba câu đảm bảo Trần Niên Niên sẽ ngoan ngoãn lên giường với hắn.
Điền Chính Bình tự nhận kế hoạch của mình không có kẽ hở nhưng nào ngờ hắn vừa nói câu đầu tiền đã thấy trơn trượt rồi.
Hắn cố ý nói khoa trương như vậy nhưng cô gái này không phản ứng gì, cô
trực tiếp coi hắn thành không khí, ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn.
Điền Chính Bình bị coi thường cảm thấy bực bội.
Nghe thấy lời của Điền Chính Bình, Chu Tử Cừ nhíu mày dừng chân.
Đợi Trần Niên Niên đi đến chỗ hắn, hắn nói: “Cùng đi chứ?”
“Được.”
Điền Chính Bình bị coi thường thấy Trần Niên Niên cười nói với Chu Tử Cừ thì giận đùng đùng.
Hắn không quan tâm gì mà chạy tới chất vấn: “Vì sao tôi nói chuyện với cô
mà cô không để ý đến tôi, Chu Tử Cừ nói chuyện với cô cô liền cười với
cậu ta?”
Nụ cười trên mặt Trần Niên Niên phai nhạt dần, thực sự từ trước đến nay cô chưa từng gặp ai không biết điều như Điền Chính Bình.
“Còn vì sao nữa, đương nhiên vì mặt anh xấu rồi.”
Trần Đại Tráng không nhịn được bật cười, tiên nữ thật độc ác, vừa mở miệng đã đâm trúng cái chân đau của Điền Chính Bình.
Người càng thiếu cái gì thì càng để ý đến cái đó, Điền Chính Bình dựa vào cái miệng dịu dàng lừa rất nhiều cô gái nhưng hắn vẫn không tự tin đối với
cái mặt của mình.
Bình thường người khác nhìn hắn lâu một chút, hắn sẽ ngoài nghi người kia có nói hắn xấu xí sau lưng hắn không.
Không ngờ Trần Niên Niên nói dứt khoát như vậy, Điền Chính Bình thật sự tức giận.
Hắn cũng lười tỏ vẻ nữa trực tiếp đâm chọc cô: “Cô xinh đẹp thì sao không
tìm người gả đi, một đứa con gái hư hỏng khắc chồng còn dám ghét bỏ
tôi.”
“Tôi không chỉ ghét bỏ anh, tôi còn trực tiếp mắng anh, một thanh niên trí
thức từ thành phố tới mà mở miệng “khắc chồng” ngậm miệng “đứa con gái
hư hỏng”, không biết chỗ sách anh học kia cho chó ăn hết vào bụng rồi
hay không. Vóc dáng thì cao to đấy nhưng anh không chịu cố gắng kiến
thiết nông thôn, đền ơn tổ quốc mà trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy
chuyện trai gái vớ vẩn. Thanh niên trí thức Điền, anh không thấy mất mặt hả?”
Lời này không chỉ làm Điền Chính Bình không ngóc đầu lên được mà mấy thanh
niên trí thức đang xem náo nhiệt kia cũng hổ thẹn, mặt người nào người
nấy cũng nóng bỏng.
“Ở trước mặt tôi, tôi khuyên anh thu hồi ý nghĩ bẩn thỉu kia lại đi, tốt
xấu gì thì thôn Trần Gia Loan cũng là địa bàn của tôi, anh chỉ là một
thanh niên trí thức từ nơi khác đến mà dám ngắt hoa trên địa bàn của
tôi, anh cảm thấy anh có bản lĩnh lớn như thế sao? Đội trưởng của chúng
tôi sẽ báo cáo tất cả tình hình của anh lên lãnh đạo ủy ban cách mạng.
Thanh niên trí thức Điền, tôi khuyên anh trước khi làm việc gì phải cân
nhắc kỹ vào, không thì rước họa vào thân là chuyện nhỏ, không thể quay
về thành phố mới là chuyện lớn đấy.”
Nhóm thanh niên trí thức phải xuống nông thôn tham gia sản xuất đều muốn
quay về thành phố, đại biểu nhóm bần nông có thể đi cùng lãnh đạo tiếp
đón bọn họ thì chắc chắn cô không phải là người nhóm thanh niên trí thức có thể đắc tội nổi. Bây giờ những thanh niên trí thức này cũng thấy
mình điên rồi, đang yên ổn tự nhiên lại cười nhạo Trần Niên Niên làm gì.
Thấy Điền Chính Bình đã đắc tội Trần Niên Niên, mấy người xem náo nhiệt còn
lại lập tức chỉ trích Điền Chính Bình, họ nói hắn tuyên truyền hủ tục
phong kiến, coi thường phụ nữ đã hủy hôn.
Một đám hôm qua còn nghe chuyện say sưa ngon lành, bây giờ bị một đứa con
gái dọa lập tức quay ra chỉ trích hắn, đúng là một đám cỏ mọc đầu tường.
Điền Chính Bình ngượng ngùng nhìn Trần Niên Niên, hắn xám xịt chạy ra ngoài.
Trần Niên Niên biết rõ lúc này Điền Chính Bình bị mình nói đến mức bất lực
không cãi lại được nhưng vừa nhìn liền biết hắn là người mang thù, về
sau cô phải đề phòng hắn cẩn thận mới được.
Sau khi Điền Chính Bình rời đi, mấy thanh niên trí thức còn lại cũng tản
đi. Lúc Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ đi đến bờ ruộng chuẩn bị tách ra,
đột nhiên Chu Tử Cừ gọi cô lại.
Trần Niên Niên quay đầu nhìn thì thấy hắn đẩy Trần Đại Tráng đi trước, hắn
nói: “Điền Chính Bình hẹp hòi, độc ác, háo sắc, tâm tư đen tối,…”
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Trần Niên Niên, Chu Tử Cừ nói nốt nửa câu sau.
“Cô không cần đặt lời nói của cậu ta ở trong lòng.”
Trần Niên Niên mở to mắt nói: Anh đẹp trai, anh đang an ủi tôi sao?”
Mặt Chu Tử Cừ lập tức đỏ bừng, hắn nói chuyện lắp bắp.