Đến nơi làm việc, bên trên sân phơi gạo chật ních người, các thôn dân thôn
Trần Gia Loan kiễng chân nhìn về hướng ký túc xá nhóm thanh niên trí
thức, trời nắng to rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng nhóm thanh niên trí
thức đâu.
Cơn gió mát rượi lướt qua mặt, đám người lại bắt đầu chụm đầu ghé tai bàn tán xì xào.
Một lúc sau Trần Phú Quốc mới dẫn nhóm thanh niên trí thức kia đến tập hợp với mọi người.
Nhóm thanh niên trí thức ủ rũ như quả cà héo, vừa nhìn liền biết bọn họ bị dạy dỗ một trận rồi.
Tiếp xúc với Trần Phú Quốc, Trần Niên Niên hiểu rõ cách làm người của ông,
một đám thanh niên trí thức rơi vào trong tay người vừa cứng nhắc vừa
nghiêm túc như ông thì cuộc sống sau này phải chịu khổ dài dài.
Trần Phú Quốc gõ cái chiêng của mình: “Mọi người yên lặng một chút, hôm qua
thôn chúng ta đón một nhóm thanh niên trí thức mới tới, về sau bọn họ
chính là thành viên trong thôn Trần Gia Loan chúng ta, tất cả mọi người
quen biết nhau, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người vỗ tay hoan
nghênh nhóm thanh niên trí thức nào, mời nhóm thanh niên trí thức lên
đây giới thiệu.”
Trần Phú Quốc nói xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc trước ở trường bọn họ cũng làm qua việc giới thiệu này rồi nên không có gì ngượng ngùng cả.
Là nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức, Trần Đại Tráng lên giới thiệu đầu tiên.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Trần Đại Tráng, tôi đến từ thành phố An Dương, năm nay 20 tuổi…”
Trong lúc hắn giới thiệu, mọi người ở dưới sân khấu cũng thảo luận ầm ĩ.
“Nghe nói thành phố An Dương cách thôn chúng ta xa lắm đấy.”
“Chàng trai này không tệ, cao to khỏe mạnh giống thôn dân chúng ta.”
Điền Chính Bình thấy mấy cô gái đang che miệng cười trộm dưới sân khấu thì
không đợi Trần Đại Tráng nói xong, hắn đã bước lên trước gạt người ra.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Điền Chính Bình, các vị hương thân có thể gọi tôi là Bình Bình.”
Ấn tượng của Trần Niên Niên về Điền Chính Bình cực kỳ hỏng bét, cô nghe
hắn giới thiệu thì trợn trừng mắt, hắn là Bình Bình thì cô là Trắc Trắc
đấy, tên này đừng béo ngậy như thế không.
(Bình và Trắc là thanh bình và thanh trắc.)
Đến phiên Chu Tử Cừ giới thiệu, Trần Niên Niên lập tức nghiêm túc, hiếm khi thấy người nào đẹp trai như thế, cô phải nhìn nhiều một chút để rửa mắt mới được.
Trần Niên Niên mặc quần áo giống mấy cô gái nông thôn khác nhưng chỉ mới gặp một lần mà bóng dáng của cô đã khắc sâu vào trong lòng Chu Tử Cừ rồi,
chỉ nhìn lướt qua hắn cũng thấy rõ cô trong đám người chen chúc kia.
Bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh nhạt kia, trong lòng Trần Niên Niên hơi
run rẩy, có một loại cảm giác chưa bao giờ xuất hiện chảy vào lòng cô.
Nhìn lén người khác lại bị họ phát hiện, thật sự chột dạ mà.
Không đúng, rõ ràng là hắn đang giới thiệu mà, mọi người đều nhìn hắn, sao cô lại bị coi là nhìn lén được.
Trần Niên Niên lập tức ngẩng cao đầu cười thoải mái nhìn hắn.
Trong nháy mắt kia, người Chu Tử Cừ giống như bị bỏng, hắn vội vàng dời mắt đi, lời giới thiệu cũng trở nên cứng ngắc hơn nhiều.
Lúc đi xuống hắn lại dùng gương mặt lạnh nhạt nhìn Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên nhếch miệng, cô giống con thú dữ nào đó hay sao mà cô chỉ cười với hắn một cái thôi, hắn đã tức giận rồi.
Cô nhìn sang mấy cô gái chưa lấy chồng cúi đầu thẹn thùng, bộ dáng xấu hổ
muốn nói lại thôi thì Trần Niên Niên cũng hiểu rõ, hóa ra cô nhiệt tình
quá nên dọa sợ anh đẹp trai này rồi.
Sau khi Chu Tử Cừ giới thiệu xong, Trần Đại Tráng đi tới an ủi hắn: “Chỉ là một bài giới thiệu mà thôi, sao mặt cậu lại đỏ bừng vậy? Tử Cừ, cậu
đừng sợ, tôi thấy bà con nơi đây rất thân thiết.”
Chu Tử Cừ mấp máy môi: “Không phải.”
“Cái gì không phải? Không chỉ mặt cậu đỏ mà tai cậu cũng đỏ… Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, cậu đừng lườm tôi.”
Chu Tử Cừ bị Trần Đại Tráng nói đến mức tức giận, hắn không muốn đỏ mặt
nhưng ai bảo Trần Niên Niên cứ cười với hắn, cười đến nỗi lòng hắn đều
loạn cả lên.
Nhóm nam thanh niên trí thức tới lần này đều đẹp trai, họ khác hẳn mấy thanh niên kiếm ăn trong đất ở thôn Trần Gia Loan.
Trần Hạ Thu vừa ngượng ngùng vân vê góc áo vừa than thở hối hận.
Sớm biết nhóm nam thanh niên trí thức đẹp trai như vậy thì lúc trước cô đã
không đính hôn sớm như thế rồi. Gương mặt của cô cũng ưa nhìn, nếu dùng
thêm mánh khóe chắc chắn có nam thanh niên trí thức thích cô. Mặc dù
điều kiện gia đình nhân viên chấm công không tệ nhưng vẫn kém xa nhóm
thanh niên trí thức này.
Trần Xảo Vân cũng có ý nghĩ như Trần Hạ Thu, cô vốn định tìm một thanh niên
có điều kiện tốt ở trong thôn để cưới nhưng khi thấy nhóm nam thanh niên trí thức hăng hái này thì trong lòng cô lại thay đổi chú ý.
Nếu có thể đi cùng nam thanh niên trí thức vào thành phố thì cô không cần
phải làm việc nhà nông nữa, mấy thanh niên trí thức này không giống con
cái trong nhà bình thường, nếu cô có thể kết hôn với một người trong số
đó thì về sau cô còn có thể làm trong nhà máy ở thành phố, tháng nào
cũng có tiền lương công nhân.
Nên chọn ai đây?
Ánh mắt Trần Xảo Vân lướt qua 7, 8 nam thanh niên trí thức, Điền Chính Bình không đẹp trai, vừa nhìn liền biết người không đứng đắn, khẳng định
không được. Mặc dù Trần Đại Tráng cao to nhưng nhìn qua trông trông có
vẻ đần độn, cô thích đàn ông thông minh một chút. Chu Tử Cừ trắng nõn
giống như tiểu bạch kiểm, mặc dù đẹp trai nhưng Trần Xảo Vân cảm thấy
người đàn ông như thế không thể cho cô cảm giác an toàn. Mà Chu Tử Cừ
còn lạnh lùng như băng, lúc giới thiệu cũng không cười lần nào, vừa nhìn liền biết là người thành phố xem thường nông dân. Cô không cần loại đàn ông này.
Ngô Thu Dương vừa cao to đẹp trai vừa dịu dàng thân thiết, hắn giống hệt
người đàn ông trong tưởng tượng của cô, được rồi, chọn hắn đi.
Trong lòng Trần Xảo Vân sàng lọc từng nam thanh niên trí thức giống như công
chúa chọn phò mã, cuối cùng cô hài lòng Ngô Thu Dương nhất.
Xem ra về sau phải nghĩ biện pháp tạo sự chú ý với Ngô Thu Dương mới được.
Sau khi nhóm thanh niên trí thức giới thiệu xong, Trần Phú Quốc bắt đầu phân việc cho mọi người.
“Hôm nay mọi người cùng nhau trồng ngô, đồng chí nữ phụ trách đào đất và
gieo hạt, đồng chí nam phụ trách gánh phân. Được rồi, nhóm thanh niên
trí thức đến nhà kho nhận nông cụ, những người còn lại xuất phát đi.”
Nhóm thanh niên trí thức giới thiệu đã mất một lúc lâu, không biết công việc hôm nay có thể hoàn thành không nữa.
Nhưng tốt xấu gì cũng có thêm mười mấy sức lao động, ông nghĩ có thể bù đắp phần thời gian còn thiếu.
Đây là lần đầu tiên nhóm thanh niên trí thức làm việc nhà nông nên mọi
người đều quan tâm nhường việc nhẹ nhàng cho họ, mấy nữ thanh niên trí
thức chỉ cần phụ trách gieo hạt vào hố là được. Sau khi Trần Niên Niên
chỉ dạy một lần, mấy nữ thanh niên trí thức bắt đầu học theo.
“Trước kia tôi còn nghĩ việc nhà nông rất khó khăn, không ngờ lại đơn giản như vậy.” Đào Tiểu Điềm ngây thơ nói.
Trần Niên Niên cười không nói gì, chờ hai ngày nữa bị hiện thực đánh tàn
nhẫn thì mấy thanh niên trí thức này sẽ biế việc nhà nông đơn giản hay
không đơn giản.
Lần trước cô chỉ làm cỏ một ngày mà ngày thứ hai suýt nữa không dậy nổi, làm gì có chuyện đơn giản như Đào Tiểu Điềm nói được.
Dù sao cũng phải làm việc, gieo hạt một ngày nên mấy thanh niên trí thức này cũng hơi mệt.
Sau khi tan làm, nhóm thanh niên trí thức lập tức bóp vai đấm lưng, mấy
người phụ nữ ở phía sau nhìn nhìn rồi học theo động tác yểu điệu của mấy người đó, họ bắt chước xong lại không nhịn được mà bật cười.
Mấy cô gái ở thành phố thật sự không giống họ, gieo hạt ngô là công việc
thoải mái nhất ở đây, các bà muốn làm còn không được làm, ngay cả việc
nhẹ nhõm như này cũng không làm được thì về sau mấy thanh niên trí thức
này phải làm thế nào bây giờ.
Ai cũng mềm mại yếu ớt được đàn ông thích nhưng ở đầu năm nay ăn cơm là
việc quan trọng nhất, nhà nào mà cưới mấy thanh niên trí thức này vào
cửa thì khác gì rước tổ tông vào nhà.
Lý Lan Hoa ghen ghét nói: “Trần Niên Niên còn nói cô gái trong thành phố
xinh đẹp thế nào, tôi thấy bình thường thôi, làm việc còn không bằng con gái tôi, giữ lại làm được cái gì chứ.”
Hứa Mỹ Lệ tán thành: “Hạ Thu nhà bà rất tốt.”
Tôn Tuệ Phương không thích xen vào mấy chuyện như này, trước kia mấy người
này không có đề tài gì nói thì lại nói Niên Niên nhà bà, bây giờ thanh
niên trí thức tới thì lại bàn tán về họ, ngày nào cũng ăn no rửng mỡ.
“Đã là người làm mẹ rồi còn suốt ngày nói mấy lời độc ác với con gái nhà người ta.” Tôn Tuệ Phương nói nhỏ với Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên cũng muốn biết vấn đề này.
Chắc là thời này không có điện thoại và internet, mấy người này không nghe
được thông tin gì mới mẻ nên họ đành phải tập hợp lại một chỗ nói chuyện linh tinh sao?
Dù sao đời trước cô cũng không phải làm việc nhà nông nên cô có thể hiểu
mấy thanh niên yếu ớt này, nếu không phải cô sống từ nhỏ ở nông thôn thì cô cũng khác bọn họ lắm.
Lúc mấy nữ thanh niên trí thức đỏ mắt ủ rũ đi về ký túc xá thì thấy mấy nam thanh niên trí thức đang rửa thùng phân ở bờ sông.
So với nữ thanh niên trí thức được chăm sóc, mấy nam thanh niên trí thức
này không được may mắn như vậy, Trần Phú Quốc thấy vóc dáng cao to thô
kệch của họ thì quyết định rèn luyện cho bọn họ, do đó ông phân cho mỗi
người hai thùng phân để gánh.
Mùi nước tiểu và phân bay khắp nơi trong không khí, mùi thối đến nỗi bọn họ suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả Ngô Thu Dương cũng cảm thấy mình không chịu nổi, trên gương mặt dịu dàng xuất hiện một tia thất bại.
“Hắc hắc hắc, các anh em, các cậu có muốn nghe tin mới tôi thu thập được ở chỗ thôn dân không?”
Trạng thái của Điền Chính Bình khác hẳn Ngô Thu Dương, hôm nay hắn đi gánh
phân với một thôn dân thôn Trần Gia Loan thì nghe được một tin tức lớn.
Nhóm thanh niên trí thức tắm xong nằm uể oải trên giường, họ không thấy hứng thú với chuyện của hắn.
Bọn họ đều không quen người ở thôn Trần Gia Loan thì có gì mà hứng thú chứ.
Điền Chính Bình thấy mấy người kia không phối hợp với hắn thì trong lòng
không vui, nhưng hắn là người có cái miệng rộng không giấu được chuyện
gì, hắn tự nói tiếp: “Chuyện này liên quan đến Trần Niên Niên, cái người đến đón chúng ta ngày hôm qua đấy, cô ấy không bình thường.”
Trần Niên Niên rất xinh nên nhóm thanh niên trí thức có ấn tượng sâu sắc với cô, họ nghe Điền Chính Bình nói vậy thì tất cả đều ngồi thẳng dậy hỏi:
“Cô ấy làm sao? Sao lại không bình thường?”
Điền Chính Bình đắc ý nói: “Vừa rồi còn không muốn nghe mà, nghe thấy tên của con gái phát thì kích động như vậy.”
Sau khi trách mấy người này xong, hắn lại nói tiếp: “Tôi nghe nói trước kia cô ấy đính hôn ba lần nhưng người đính hôn với cô ấy đều chết vì những
nguyên nhân không thể hiểu nổi, cái này thực sự mơ hồ.”
“Cô ấy khắc chồng sao?” Một thanh niên trí thức hỏi không chắc chắn lắm.
Bỗng nhiên Điền Chính Bình vỗ đùi mình: “Đó chính là khắc chồng mà!”
“Khắc chồng? Cậu dám nói mấy loại chuyện mê tín cổ hủ này sao, Điền Chính Bình, cậu giỏi đấy.”
Mọi người còn đang hào hừng nghe Điền Chính Bình kể thêm về chuyện này
nhưng lời của Chu Tử Cừ lập tức đánh phủ đầu họ, ở thời kỳ đặc thù này
sao có thể nói mấy chuyện nhạy cảm như thế được.
“Cái gì mà mê tín cổ hủ chứ, mọi người trong thôn Trần Gia Loan đều nói
chuyện này, cũng không phải là tôi nói, tôi chỉ thuật lại lời của họ
thôi, cậu không thích thì đừng có nghe.” Điền Chính Bình lạnh lùng nói.
Mặc dù Điền Chính Bình nói mạnh miệng lắm nhưng hắn cũng không dám nói
chuyện Trần Niên Niên khắc chồng nữa, tròng mắt của hắn xoay lòng vòng,
hắn không có ý tốt nói: “Cô gái này đã đính hôn 3 lần, không biết cô ấy
đã vụng trộm làm chuyện tốt gì với mấy người đàn ông kia chưa. Tôi nói
mấy người nghe, theo kinh nghiệm quen nhiều con gái, tôi vừa nhìn liền
biết Trần Niên Niên thực sự là đồ tốt, cái miệng nhỏ, cái eo thon, chậc
chậc, đảm bảo mất hồn.”
Nhóm thanh niên trí thức cười ầm lên, có người hỏi ngược lại hắn: “Không
phải cậu nói cô ấy khắc chồng sao? Thế mà cậu cũng dám muốn à?”
Điền Chính Bình nói: “Cậu không hiểu rồi, tôi chỉ ngủ với cô ấy thôi, chứ
tôi không cưới cô ấy, Sao cô ấy có thể khắc tôi được. Hơn nữa chết dưới
hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nếu cô ấy cho tôi ngủ cùng, tôi
chết cũng đáng.”
Lời nói dơ bẩn này làm Trần Đại Tráng buồn nôn, hắn đinh vén chăn dậy cãi
nhau với Điền Chính Bình thì bỗng nhiên tay hắn bị Chu Tử Cừ nắm chặt.
Trong căn phòng tràn ngập tiếng cười dâm dê, Trần Đại Tráng đỏ mắt cắn răng
nói nhỏ với Chu Tử Cừ: “Loại người này mà cũng dám nghĩ tơ tưởng đến
tiên nữ, cậu ta xứng sao!”
Chu Tử Cừ cũng tức giận, hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm chặt điều chỉnh lại tâm tình của mình.
“Nhẫn!”
Trần Đại Tráng thở hổn hển, hắn nhìn Chu Tử Cừ thật lâu, cuối cùng hắn cũng nghe lời chùm chăn kín đầu.
Đợi đến lúc trong ký túc xá vang lên tiếng ngáy ngủ, Chu Tử Cừ mở mắt ra,
hắn nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi khép mắt lại
ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng thấy Chu Tử Cừ dễ đỏ mặt, hắn là người có thủ đoạn nhất trong truyện này đấy, Điền cặn bã chờ nhận cái chết đi!
Qua đoạn này sẽ quay trở lại góc nhìn của nữ chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT