Phó Hành Quang hát bài Ngàn ngàn bài ca để chào tạm biệt mọi người,
khán giả vẫy lightstick, rất nhiều cô gái rơi nước mắt hát theo anh, hát đến mấy câu cuối thì ôm nhau bật khóc: "Ở lại được không?"
"Phó Hành Quang." Một âm thanh khác thường đột ngột vang lên: "Em yêu anh, em muốn gả cho anh!"
Máy quay dịch chuyển, trên màn hình lớn xuất hiện một cô gái, duyên dáng yêu kiều, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Đó là một gương mặt xa lạ.
Phó Hành Quang dịu dàng nhìn về phía cô ta, giới thiệu với mọi người: "Vị hôn thê của tôi."
Trong tiếng cảm thán bất ngờ của mọi người, anh bước xuống sân khấu, đi về phía cô gái kia.
Không phải cô ấy, không phải cô ấy mà Phó Hành Quang!
Chu Tinh Thần đứng cách anh xa đến mức không thể xa hơn, cả người như
bị một cái lưới vô hình trói chặt, trái tim đau đớn, lưng đổ mồ hôi
lạnh, cô nghiêng ngả lảo đảo đẩy đám người đang hưng phấn, vừa chạy vừa
kêu: "Phó Hành Quang, em ở đây!"
"Phó Hành Quang, em là Chu Tinh Thần đây mà!"
Cô kêu đến khản cả cổ, nhưng người đàn ông kia như không nghe được gì,
bước chân chẳng hề dừng lại, nhanh chóng đến bên cô gái kia...
Cô càng đuổi theo, anh càng rời xa cô hơn.
Bên kia, rốt cuộc hai người họ cũng gặp nhau, có tình thì cuối cùng sẽ về chung một nhà.
Bên này, cô ngã xuống đất, che ngực buồn bã rơi lệ.
Chu Tinh Thần nức nở tỉnh lại, mê mang nhìn một vòng xung quanh, phát
hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Phó Hành Quang còn đang ngủ
say.
Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Cảm giác trống rỗng, bất an cùng tuyệt vọng, đến khi nhìn thấy gương mặt
say ngủ của anh, trong nháy mắt đã bay theo gió, cô chạm vào bàn tay
đang ôm eo mình trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy, đè lên ngực mình.
Lòng bàn tay anh truyền đến độ ấm chân thật đến thế, Chu Tinh Thần hoàn toàn an tâm.
Cô cuộn tròn trong ngực anh, cơ thể còn đau nhức vì được anh yêu
thương, nó đang nhắc nhở cô, mấy tiếng đồng hồ trước, cô và anh thân mật như thế nào.
Cô đã hoàn toàn có được anh, cũng thuộc về anh.
Chu Tinh Thần nghĩ tới sau khi buổi biểu diễn kết thúc, rất nhiều cô
gái chậm chạp không chịu rời đi, cuối cùng vẫn bị bảo an lễ phép mời ra
ngoài, có cô gái đi tới cửa, không nhịn được mà ngoảnh đầu lại: "Sau này không thể nghe anh ấy hát nữa rồi."
Những cô gái bên cạnh bị lời nói của cô ấy làm rơi nước mắt.
Tuy đây là một buổi biểu diễn tạm biệt hoàn mỹ đến mức không thể hoàn
mỹ hơn, nhưng về mặt nào đó, chính hai chữ "tạm biệt" này đã là khuyết
điểm, nó mang ý nghĩa rằng, người nào đó hay vật nào đó, có lẽ sẽ mãi
mãi biến mất khỏi sinh mệnh.
Chu Tinh Thần suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ, nếu mình chỉ là người hâm mộ của Phó Hành Quang, nhất định sẽ rất đau lòng.
May là, cô đặc biệt.
Cởi bỏ hào quang của minh tinh, anh không còn là tiểu thiên vương hàng
vạn người chú ý, từ nay về sau, anh chỉ là Phó Hành Quang của một mình
cô, bạn trai cô, vị hôn phu của cô, bạn đồng hành trong cả quãng đời còn lại, tương lai còn sẽ trở thành bố của con cô.
Chu Tinh Thần mỉm cười hạnh phúc, ôm người đàn ông bên cạnh ngủ tiếp.
Sáng hôm đó, cô ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, vốn còn cho rằng muộn thế này, Phó Hành Quang đã dậy từ sớm, không ngờ anh vẫn còn nằm trên
giường, thấy cô dậy rồi, lại hôn lên cổ, lên lưng cô.
Những cọng râu lún phún mới mọc làm cô ngưa ngứa.
Giọng Phó Hành Quang vẫn còn khàn do vừa làm việc gì đó không thể miêu tả: "Còn đau không?"
Anh không nhắc tới còn đỡ, Chu Tinh Thần cẩn thận cử động chân, "A" một tiếng, vừa nhức vừa đau, quả thực như không còn thuộc về mình.
"Anh nhìn xem."
Anh xốc chăn lên chui vào.
Cô vội vàng ngăn anh lại: "Đừng... này!"
Phó Hành Quang kiểm tra xong, lại chui ra ôm lấy cô lần nữa, vừa hôn vừa dỗ, cứ mỗi một nụ hôn là một lời xin lỗi.
Càng nói càng...
Chu Tinh Thần che miệng anh lại: "Em thật sự không sao, lát nữa là ổn."
Anh vẫn lo lắng, đôi mày nhăn lại thành hình chữ "Xuyên" (川): "Đợi chút, anh ra tiệm thuốc mua thuốc bôi cho em."
Cô không sao thật, thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, Chu Tinh Thần cảm
thấy ngọt ngào, khuyên can mãi mới bỏ được suy nghĩ đi mua thuốc của
anh.
Hai người lại ngọt ngấy trên giường hơn nửa tiếng mới chịu rời giường.
Phó Hành Quang trực tiếp xốc chăn đi xuống, cơ thể trẻ trung cao lớn
bại lộ dưới ánh mặt trời, mỗi một tấc da thịt như sắp phát sáng, dù tối
qua đã thân mật đến cực hạn, nhưng Chu Tinh Thần vẫn đỏ bừng cả mặt.
Cũng may là kính thủy tinh đặc chế, từ bên ngoài không nhìn vào được,
nếu sắc đẹp này bị người khác nhìn thấy, cô... thật là mệt mà.
Ha ha ha ha.
Chu Tinh Thần nằm trong chăn cười.
Phó Hành Quang đang mặc áo sơmi nhìn qua, cô vội vàng xua tay: "Không có gì không có gì."
Anh nhanh chóng xử lý chính mình, rồi mang quần áo của cô đến.
Chu Tinh Thần vẫn đang buồn cười, nhận thấy được ý đồ của anh, vội vàng kéo chăn lên: "Anh... anh ra ngoài trước đi."
Cô đẩy anh vài cái: "Ra ngoài đi mà."
Cô không mặt dày như anh đâu.
Phó Hành Quang xoa hai má đỏ hồng của cô, đứng dậy ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Chu Tinh Thần vào phòng tắm ngâm mình, sự mệt mỏi theo dòng nước ấm trôi
đi, như bông hoa dưới cơn mưa xuân, thoải mái không nói nên lời.
Sấy khô tóc, cô nhìn gương mặt tươi tắn trong gương, từ hôm nay trở đi, cô đã là một người phụ nữ thực sự rồi.
Rửa mặt xong, Chu Tinh Thần nhẹ nhàng khoan khoái đi vào phòng khách,
Phó Hành Quang đã chuẩn bị bữa sáng, cô kéo ghế dựa ngồi xuống, trước
mặt bày một chén cháo tôm, một đĩa dưa chuột, bánh trứng, một đĩa bánh
bao gạch cua [1]... Cô uống nửa ly nước ấm để làm ấm dạ dày, lúc này mới cầm muỗng ăn cháo.
Từ trước đến nay tay nghề nấu nướng của Phó
Hành Quang không làm người ta thất vọng, có lẽ tối qua thật sự tiêu hao
hết thể lực, Chu Tinh Thần quét sạch bữa sáng, thậm chí còn thèm nhỏ dãi miếng trứng rán trong đĩa của anh.
Nếu cô muốn, Phó Hành Quang đâu thể nào tiếc mà không cho?
Nhưng vẫn lo lắng cô ăn nhiều chướng bụng, chỉ cắt một nửa cho cô.
"Cảm ơn."
Anh hỏi lại: "Cảm ơn ai?"
"Anh."
Không phải đáp án anh muốn nghe.
Phó Hành Quang hướng dẫn từng bước: "Anh là ai?"
"Phó Hành Quang."
"Phó Hành Quang là gì của em?"
"Haiz." Chu Tinh Thần nhanh chóng ăn hết nửa miếng trứng rán, chống tay lên bàn, vươn người qua, khom lưng ôm hai má anh, nhắm ngay đôi môi
mỏng kia mà hôn: "Anh Hành Quang, em thích anh lắm."
Cô nói xong, chạy trốn nhanh như chớp.
Để lại Phó Hành Quang ngồi tại chỗ, ngây người một lúc lâu, thế rồi mới đưa tay chạm vào môi, còn nếm được chút vị trứng gà, anh nhẹ giọng cười thành tiếng, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú còn xán lạn hơn cả ánh mặt
trời bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT