Chu Tinh Thần gọi điện thoại về ký túc xá, là Hạ Thiên tiếp, sau khi cô ấp úng cả buổi, mịt mờ biểu đạt đêm nay mình không về, đối phương cố
tình đề cao âm lượng, thẳng thắn vạch trần: "Ồ, hiểu rồi, đêm nay cậu
định qua đêm ở nhà Phó nam thần sao."
Cô ấy vừa dứt lời, âm
thanh Phùng Đình Đình cười trộm lập tức truyền đến không chút che dấu:
"Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ nha!"
Xem ra chọn đồ ngủ đôi là quá đúng!
"Tinh Thần." Đầu kia điện thoại bỗng nhiên đổi thành Phùng Đình Đình:
"Có muốn mình truyền thụ chút kỹ xảo gì đó cho cậu không?"
Hai người này đã nghĩ đến tận đâu rồi.
Sao vừa nhắc tới qua đêm, đầu óc hai người này lập tức trở nên không
thuần khiết vậy chứ? Cũng đâu phải lần đầu tiên cô ngủ ở chỗ Phó Hành
Quang... Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, trước đây các cô ấy không biết.
Chu Tinh Thần còn chưa nghĩ ra làm sao để từ chối, Phùng Đình Đình lại
nói tiếp: "Đừng quá căng thẳng, phương diện này, tên đàn ông nào cũng
không thầy tự hiểu..."
Cô đâu có căng thẳng.
Căn bản là không có chuyện gì phát sinh được không.
Phó Hành Quang là người nói được làm được, anh nói sau show diễn mới
đưa quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, cô cũng cảm thấy đó là
thời cơ thích hợp, hơn nữa show diễn là vào tháng sáu, còn tận ba tháng, cũng đủ để thể xác và tinh thần của cô chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy
nói là thế, nhưng bị Phùng Đình Đình trêu chọc 360° không góc chết một
hồi, kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Tinh Thần nhìn bóng dáng cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp, thế nhưng lại cảm thấy bên tai hơi nóng lên.
Có một điều Phùng Đình Đình không nói sai, dù là ở tình huống nào,
người kia cũng sẽ suy xét cho cảm thụ của bạn gái trước, cho nên dù thật sự phát sinh cái gì, cũng không cần sợ hãi.
Phó Hành Quang
chuẩn bị ba món mặn một món canh phong phú, món nào cũng đạt tiêu chuẩn, Chu Tinh Thần ăn đến thỏa mãn, cuối cùng vẫn là quản gia thông minh
trên cổ tay nhấp nháy đèn đỏ, phát cảnh cáo: "Năng lượng nạp vào hôm nay của bạn đã đạt giá trị cực hạn, kiến nghị không nên ăn nữa."
Lúc này cô mới lưu luyến bỏ đũa xuống, trong chén còn dư lại ba miếng
sườn rim mỡ nạc đầy đủ, cũng không biết anh làm cách nào, ngon đến mức
muốn nuốt luôn cả xương.
Dáng vẻ thèm ăn như mèo của cô thật sự buồn cười, Phó Hành Quang hắng giọng: "Thi thoảng phá lệ một lần, không sao đâu."
Mỹ thực ngay trước mặt, ý chí Chu Tinh Thần vốn không vững vàng, đương
nhiên không thể chống lại lời xúi giục của anh, vì thế tháo quản gia
thông minh xuống, đặt sang một bên, ăn uống thỏa thích một phen, cuối
cùng còn liếm môi như chưa đã thèm.
Một động tác lơ đãng hồn nhiên, trong mắt người đàn ông đối diện, lại quyến rũ khó nói.
Cô luôn là như vậy, trong sự hồn nhiên luôn lẫn chút phong tình, thế mà còn không tự phát hiện.
Phó Hành Quang xoa xoa mày.
Thật sự cho rằng tự chủ của anh tốt lắm sao?
Cơm nước xong, Phó Hành Quang cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, lau khô tay rồi ra ngoài, trong ngực Chu Tinh Thần ôm một cái chăn mỏng, cười
tươi như hoa: "Chúng ta lên sân thượng ngắm sao đi."
Đêm nay
thời tiết không tồi, ánh trăng bị tầng mây dày che khuất, chỉ còn lại
ánh sáng trắng mờ mờ, xung quanh khảm đầy ngôi sao sáng lấp lánh, không
cần kính viễn vọng cũng có thể thấy được rõ ràng, từng ngôi sao, từng
cụm sao, đẹp không gì tả xiết.
Hai người tựa vào ghế dài, chiếc chăn mỏng chỉ phủ kín đầu gối, bất tri bất giác, hai cái bóng thân mật hòa lại thành một.
Trong ngực Phó Hành Quang ôm cái lò sưởi nhỏ, thiên thời địa lợi nhân hoà,
thời cơ tốt thế này, đương nhiên không thể lãng phí, nơi cằm anh có vài
sợi râu ngắn ngủn mới mọc ra, Chu Tinh Thần bị anh cà phát ngứa, không
ngừng trốn tránh.
Gió mơn man đôi tình nhân, trên đỉnh đầu, ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm - sao Thiên Lang [1], dường như vừa nhẹ
nhàng chớp mắt.
[1] Sao Thiên Lang (hay Thiên Lang tinh): là
ngôi sao sáng nhất trên bầu trời với cấp sao biểu kiến là -1,46, cũng là một phần của Tam giác mùa đông và Lục giác mùa đông
"Được rồi." Phó Hành Quang chiếm hời đủ rồi, lúc này mới thu tay lại, vuốt tóc cô, "Ngoan, không náo loạn nữa."
Còn náo loạn nữa thì sẽ xảy ra chuyện.
Cằm anh gác trên vai cô: "Nhớ bốn năm trước, ngày chúng ta hẹn nhau lên núi ngắm sao là ngày mấy không?"
Chu Tinh Thần lắc đầu.
Phó Hành Quang mỉm cười, nghiêm trang mà nói: "Là ngày mà anh tính, sao Hồng Loan của anh chuyển động [2]."
[2] Sao Hồng Loan là ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, đại diện cho hôn nhân hỉ sự. Sao Hồng Loan chuyển động là cách nói để chỉ quẻ
bói hôn nhân, ngày vui sắp đến
Cô có phần kinh ngạc, anh còn tính cả cái này!?
"Anh còn định ngày đó thổ lộ với em."
Vậy sau đó vì sao...
Chu Tinh Thần trực tiếp hỏi ra miệng: "Vậy lúc đó anh tức giận đến thế, là vì cái gì?"
Anh nhớ lại ký ức tối tăm đè sâu trong thân tâm: "Khi ấy anh vô tình
nhìn thấy tập tranh em đặt trên bàn, lật vài tờ đều là tranh vẽ Khê
Quang, hơn nữa lúc đó em lại có vẻ rất tức giận, như là bị anh vạch trần một bí mật nào đó..."
Cô phản ứng rất nhanh: "Thế nên anh cho rằng..."
Cho rằng tập tranh đầy tâm sự thiếu nữ của cô có liên quan đến Mai Khê
Quang, thậm chí nói trắng ra, là hiểu lầm cô thích Mai Khê Quang.
"Ừ." Phó Hành Quang thừa nhận, "Khi đó anh như mất đi lý trí, em còn
nói không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, chẳng khác nào sét đánh giữa
trời quang, anh hoàn toàn không chịu nổi..."
Cõi lòng ngập tràn
vui mừng và chờ mong, cứ vậy bị cô gái mình thích hắt một chậu nước, hơn nữa còn là nước rã từ băng, lạnh thấu xương tủy.
Làm sao Chu
Tinh Thần cũng không ngờ tới, đầu sỏ gây tội lại là tập tranh kia, càng
không ngờ tới vì chút hiểu lầm nho nhỏ này, anh nhẫn tâm chạy trốn đến
Mỹ, một lần đi là tận bốn năm.
"Em chưa từng thích Mai Khê Quang, từ trước đến nay, người em thích... luôn luôn là anh."
Cũng chỉ có mình anh.
Lời thổ lộ của cô càng khiến Phó Hành Quang cảm thấy áy náy, anh mở miệng hối lỗi: "Xin lỗi em, là do anh sai."
"Tha thứ cho anh được không?" Giọng anh trầm thấp, dường như còn mang
theo chút khẩn cầu nào đó, rồi lại lắc nhẹ bả vai cô, "Vợ à."
Chu Tinh Thần nghe đến đó, lập tức mềm lòng.
Bốn năm đó, nói trong lòng cô không tủi thân là giả, trong lòng luôn có cơn đau âm ỉ, nhưng chưa từng trách anh, trời xui đất khiến như vậy, sao có thể truy cứu ai đúng ai sai? Biết tiền căn hậu quả, cô chỉ cảm thấy
tiếc nuối, thật sự tiếc nuối.
Nếu anh không về nước, nếu cả đời này anh và cô chỉ lướt qua nhau...
Chu Tinh Thần xoay người, bàn tay đánh lên ngực anh vài cái không nhẹ
không nặng, bị anh cầm lại, đè lên trái tim, trong lòng bàn tay là nhịp
tim ổn định vững vàng, từng chút từng chút xoa dịu những bất an của cô.
"Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa." Anh hạ mình, "Quyền quyết định vẫn nằm trong tay em, nếu có một ngày em muốn chạy trốn, có thể,
nhưng chỉ có một cơ hội, hơn nữa không thể đi quá xa, phải ở nơi anh có
thể tìm được..."
Cô hỏi theo giả thiết của anh: "Anh tìm được em rồi thì sẽ làm gì?"
"Cầu xin em."
Cầu xin em về bên cạnh anh.
"Nếu em không đồng ý thì sao?"
"Vậy anh sẽ theo đuổi em cho đến khi đồng ý mới thôi."
Chu Tinh Thần: "..."
. . .
Đến tận mười giờ đêm, hai người họ mới xuống nhà, Chu Tinh Thần vào
phòng tắm tắm rửa, nửa chừng đột nhiên phát hiện giữa hai chân trào ra
dòng nhiệt, cúi đầu xác nhận, thở dài một tiếng, đúng là kinh nguyệt
tới.
Cũng may đúng ngày, trong túi xách cô đã chuẩn bị băng vệ sinh, không đến mức quá hoảng loạn.
Hơn mười giây sau, anh cầm túi xách đi tới: "Muốn lấy gì à?"
Hai má Chu Tinh Thần bị hơi nước trong phòng tắm xông đỏ, khiến hai tròng mắt càng thêm đen bóng: "Em tự lấy."
Từ trước đến nay cô không giỏi che giấu, tất cả đều viết trên mặt, Phó
Hành Quang lập tức hiểu ra, ánh mắt tối đi, hình như vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Thay đổi vi diệu này cũng bị Chu Tinh Thần nhìn thấy.
Chẳng lẽ anh thật sự chuẩn bị đêm nay...
Phó Hành Quang hoài nghi mình còn tiếp tục đứng ở đây, cô sẽ tự bốc
cháy, vì thế tự giác đi ra ngoài, một hồi lâu sau mới nhớ ra, quay đầu
đóng cửa lại.
Chu Tinh Thần tắm rửa xong, xác nhận tất cả đều xử lý thỏa đáng, lúc này mới chậm chạp ra ngoài: "Anh có thể vào tắm rồi."
"Ừ."
Nửa tiếng sau, Phó Hành Quang mặc đồ ngủ cùng kiểu với cô bước ra, Chu
Tinh Thần nằm trên giường, nhìn thoáng qua, không nhịn được cười.
Kích cỡ hơi nhỏ rồi.
Áo ngủ mặc trên người anh, ôm rất sát, đặc biệt là...
Khoan đã! Ôm sát? Ngày thường không cảm thấy... Giờ phút này thật là... Thật là...
Ánh mắt cô như bị bỏng, nhanh chóng dời đi.
"Anh có muốn... thay lại đồ ngủ của mình không?"
"Không cần."
Phó Hành Quang xốc chăn lên, ôm lấy cô gái vừa mềm vừa ấm, đòi một nụ
hôn ngủ ngon thật dài, dồn hết cảm xúc vào đó, chuyển hết sang cho cô.
Tắt đèn, ngủ.
Chu Tinh Thần thở ra một hơi: "Phó Hành Quang, anh thế này... em không ngủ được."
Anh ôm chặt cô, rồi lại nới ra: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm lần nữa."
Cô giữ anh lại: "Không thì..."
"Được."
. . .
Màn đêm thật dài lâu, nhưng cuối cùng trời vẫn sáng.
Tối hôm qua, hai người họ ầm ĩ đến nửa đêm mới ngủ, giờ đúng là lúc
buồn ngủ nhất, nhưng chín giờ sáng có toạ đàm, điểm danh bằng vân tay,
không thể vắng họp, Chu Tinh Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, chuyện đầu
tiên làm là xoa bàn tay nhức mỏi...
Xoa xoa xoa, cả người lại như nấm đỏ, vùi vào trong chăn.
Hình như mùi hương nào đó còn chưa vơi...
Cô lại thò đầu ra, há miệng thở dốc.
Cô còn tưởng rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế... Sao lại rườm rà
dày vò người ta vậy chứ? Cứ như chạy Marathon vậy, trút hết sức lực.
Vài phút nữa lại trôi qua, cô rời giường với một mái đầu rối tung, vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chu Tinh Thần đánh răng, nhìn kỹ trong gương, đáy mắt có quầng thâm,
tuy không đậm, nhưng nếu bị Phùng Đình Đình nhìn thấy, nói không chừng
sẽ tự động suy tưởng thành gì gì đó.
Đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mà.
Cô rất muốn ra cắn Phó Hành Quang một cái.
Chu Tinh Thần ra ngoài phòng khách, vừa lúc thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, khom lưng đổi giày, hình như mới từ bên ngoài về, cô
ngáp một cái, giọng ủ rũ lười biếng: "Anh ra ngoài sớm vậy làm gì thế?"
Bóng dáng người nọ, đầu tiên là cứng đờ, sau đó chậm chạp quay đầu.
Gần như cùng lúc đó, trong bếp vang lên giọng Phó Hành Quang: "Cục cưng, em vừa nói gì?"
Chu Tinh Thần trừng lớn đôi mắt, chỉ vào người đứng ở huyền quan [3], "Anh..."
[3] Huyền quan: Khoảng không gian giữa cửa ra vào và phòng khách
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT