Trong mắt Phó Hành Quang hiện lên ý cười nhàn nhạt...
Có điều, trước khi vũ trụ nhỏ nuốt chửng địa cầu, nhất định anh sẽ... "nuốt chửng" cô trước.
Chu Tinh Thần lặng lẽ lảng tránh ánh mắt anh, hàng lông mi dài run rẩy, cảm thấy ngượng ngùng, một giây trước còn nghiêm trang nói chính sự,
giây tiếp theo đã dùng loại ánh mắt khiến người ta đỏ mặt này nhìn cô...
Rốt cuộc là tại sao anh có thay đổi một cách tự nhiên như thế? Hơn nữa
còn ở trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Huy và Trương Hội Ninh đã
biết từ trước, thật ra cũng không có gì, mấu chốt là giáo sư Từ đang còn ở đây, thế mà anh lại trắng trợn táo bạo như vậy.
May là lực
chú ý của mọi người đều tập trung vào "vũ trụ nhỏ" ngang trời xuất thế,
không chú ý đến chút mập mờ giữa hai người họ.
Trương Hội Ninh
kích động đến mức hai má đỏ lên, khua tay múa chân: "Nói vậy thì, 'vũ
trụ nhỏ' này chính là yêu quái bị phong ấn sao!"
Hơn nữa còn là cấp bậc viễn cỗ, cùng thọ với vũ trụ!
Tin tức này truyền ra, đừng nói sẽ gây chấn động toàn bộ giới Thiên văn học, cả nhân loại cũng sẽ vì nó mà chao đảo! Nói không chừng ngay cả
người ngoài hành tinh cũng muốn đổ bộ.
Vũ trụ mênh mông này, rốt cuộc còn có thể mang đến bao nhiêu bất ngờ nữa cho mọi người, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Còn cần dùng mấy cuộc đời để đi vén màn những bí ẩn, biết nó vì sao mà
sinh ra, rồi lại đi đến diệt vong thế nào, khi nó lặng yên, vạn vật
không còn ánh sáng, khi nó huy hoàng, vạn vật cũng bừng sáng lộng lẫy...
Ai ai cũng phải biết mình đang sống trong một thế giới ra sao, không
nên chỉ biết mình thuộc quốc tịch nào, là người địa cầu, hành tinh thứ
ba trong hệ Mặt Trời, thuộc hệ Ngân Hà.
Cảm ơn cổ nhân làm việc
nghĩa không chùn bước, lựa chọn Thiên văn học, cũng nhờ nó mà cả đời này không chỉ là muối bỏ biển, thậm chí có thể sống mãi đến vĩnh hằng.
Thời gian kế tiếp, mọi người ngồi vây quanh bàn tròn, nhiệt liệt thảo
luận đề tài liên quan đến "vũ trụ nhỏ", giáo sư Từ nhận được điện thoại, phải đến văn phòng lãnh đạo một chuyến, nghe nói bố mẹ Lâm Phi Phàm lại tới nữa, ông cất điện thoại, lúc ra cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Những người trẻ tuổi cậu một câu tôi một câu, có qua có lại, không khí
hài hòa, khuôn mặt vốn nghiêm túc của ông từ trước đến nay hiếm khi lộ
ra một nụ cười vui vẻ.
Bất tri bất giác, ngoài cửa sổ, ánh chiều hôm tiến vào.
Trương Hội Ninh duỗi người: "Trễ thế này rồi, lão Triệu, tối nay chúng ta đến căn tin ăn nữa không?"
"Ăn chứ." Triệu Huy nói, "Cuối tháng, nhà địa chủ cũng không còn đồ ăn."
Thùng mì trong ngăn kéo Lâm Phi Phàm đã bị họ "chôm" sạch sẽ.
Trương Hội Ninh đỡ bàn đứng dậy, lại "không có ý tốt" mà liếc mắt nhìn
Chu Tinh Thần một cái: "Chị dâu Tinh Thần, cậu lại định đi cùng anh Phó
thể nghiệm thế giới hai người?"
Chu Tinh Thần dọn dẹp tài liệu, liếc xéo anh ấy một cái.
Triệu Huy kéo anh ấy ra ngoài: "Chị dâu Tinh Thần, mình đưa cái bóng
đèn lớn này đi, cậu và anh Phó..." Nói đến đây thì tạm dừng, không biết
là có thâm ý gì, "Cứ tự nhiên."
Người nào người nấy cứ thích trêu chọc cô là thế nào nhỉ?
Đi đã xa vẫn còn nghe loáng thoáng họ nói: "Mắt đi mày lại nha... Chứ gì nữa..."
"Chúng ta đi thôi." Phó Hành Quang cầm cả áo khoác và túi xách của cô đến.
Chu Tinh Thần đứng dậy: "Đi đâu ăn?"
Trước đây nghe Phùng Đình Đình nói, gần viện Nghiên cứu có một quán cơm mới mở, phong cảnh thanh nhã, thực đơn cũng rất phong phú, cô ấy thường cùng Cao Nguyên dùng bữa tối dưới ánh nến ở đó.
Nếu không, khẩu vị của anh thanh đạm, đi ăn đồ Quảng Đông cũng được, cô biết một nhà hàng bán canh Quảng Đông rất ngon.
"Về nhà." Phó Hành Quang dắt tay cô ra ngoài, "Anh nấu cho em ăn."
Cô cười, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Được được."
Tất cả những chỗ vừa nghĩ đều không bằng.
Hai người họ đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước, từ nhỏ cùng
nhau lớn lên cũng có chỗ tốt, sở thích gần giống nhau, không cần ai nhân nhượng ai, không đến mười phút là chọn xong nguyên liệu tươi.
Đây là một siêu thị tự phục vụ, mấy năm trước đã bắt đầu được áp dụng, vận hành không tồi.
Mỗi một vật phẩm trên kệ hàng đều có thêm mã 3D, chọn xong rồi, chỉ cần cứ vậy ra cửa, tên và giá cả tất cả vật phẩm, tổng tiền sẽ chuyển đến
ứng dụng mua sắm trên điện thoại, cũng tự động trừ đi tiền trong tài
khoản.
Có nghĩa là, chỉ cần ra khỏi cửa siêu thị, khoản giao dịch này đã bất tri bất giác hoàn thành.
Lựa nguyên liệu nấu ăn xong, họ lại đi chọn bộ đồ ăn, phong cách mộc
mạc, hình vẽ phần lớn là sao cùng ánh trăng, độc đáo lại tinh xảo. Chu
Tinh Thần thích nhất là một cái đĩa hình đuôi cá, phía trên in mùng một
đến mười lăm, theo đó là sự thay đổi của mặt trăng, cô đặt nó lên bàn,
sờ đi sờ lại, yêu thích không buông tay.
Thật ra lý do lớn nhất
khiến cô thích chính là, cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi của khói lửa nhân
gian, dường như nó đang hiện hữu chân thật, rung động lòng người.
"Phó Hành Quang." Cô ngẩng đầu lên, "Sau này anh tính ở nhà này luôn à?"
Người đàn ông đang đứng trước cửa phòng bếp, thong thả ung dung xắn tay áo sơmi, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày cười: "Chỉ là
tạm thời thôi."
Anh nghĩ đến cái gì, ánh mắt hạ xuống, dừng ở vị trí ngực cô...
Thật ra, anh rất muốn định cư hợp pháp vĩnh cửu ở nơi nào đó.
Suy nghĩ này hiện lên, mặt mày anh trở nên ôn hòa.
Chu Tinh Thần "Ồ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, sờ cái đĩa in hình
quỹ đạo của mặt trăng, rồi lại sờ cái chén in hình trăng sao, cái nào
cũng rất thích, bộ đồ ăn đẹp, lúc ăn cơm tâm tình cũng sẽ trở nên tốt
hơn.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi hương, cô không nhịn được nuốt nước miếng, chạy chậm vào: "Thơm quá."
Phó Hành Quang cực kỳ yêu dáng vẻ tham ăn của cô, lúc từ rạp chiếu phim đi ra, trên mặt, trong mắt, đáy lòng cô đều viết "thật là muốn ăn khoai lang nướng", đang nghĩ gì cũng không giấu được, đáng yêu giống hệt hồi
còn nhỏ.
"Muốn nếm thử trước không?"
Hai mắt cô lập tức sáng lên: "Được!"
Anh mỉm cười múc một muỗng canh, lắc nhẹ, chờ nguội rồi mới đưa đến bên môi cô: "Cẩn thận nóng."
Chu Tinh Thần mở miệng thử một ít, thật sự là thơm ngọt ngon miệng, cô nuốt hết toàn bộ phần còn lại, trong lúc đó còn không ngừng liếc mắt nhìn
nồi canh.
Canh cá diếc [1] có màu trắng sữa, đang sôi sùng sục,
mùi hương không ngừng tỏa ra, những miếng đậu hủ trắng mềm lần lượt bị
đẩy lên rồi lại rơi xuống...
"Phó Hành Quang, em có thể... ăn thêm một miếng đậu hủ không?"
Phó Hành Quang trực tiếp múc cho cô nửa chén, lại bỏ thêm mấy miếng đậu hủ cùng rau xanh, cô cầm chén như cầm vật quý, nhón chân hôn anh một
cái, "Anh Hành Quang, anh thật tốt!"
Sau đó phe phẩy đuôi nhỏ chạy đi.
Trái tim Phó Hành Quang, cũng giống nồi canh cá kia, vừa nóng vừa thơm ngon.
Bữa cơm chiều này, hai người họ đều cảm thấy mỹ mãn.
Chu Tinh Thần lười nhác nằm trên sô pha, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chữ
ký Từ Tâm nhờ, lười đứng dậy, dùng chân kéo túi xách đến, lấy ra một
chồng giấy ký tên.
Cô ký ba chữ "Phong Miên Tinh" lên từng tấm, chờ ký xong tấm cuối cùng, Phó Hành Quang cũng lau khô tay ra khỏi phòng bếp.
Cô dứt khoát nói hết mọi chuyện, rồi lại đưa bút qua.
Phó Hành Quang nhận lấy: "Muốn ký tên cũng có thể, nhưng anh có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Một chữ ký, đổi lại em gọi anh một lần."
Chu Tinh Thần rất biết nghe lời, ghé vào vai anh, nũng nịu mà gọi: "Anh Hành Quang anh Hành Quang anh Hành Quang anh Hành Quang..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT