Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Triệu Huy tỉnh lại thì quên hết chuyện tối qua không còn một mảnh, Trương Hội Ninh bị anh ấy say khướt, gọi một tiếng "mẹ", gần như cả đêm đều sắm vai người mẹ, rót nước các thứ, mệt không còn sức, vừa chạm vào gối là ngủ.

Ngày hôm sau còn dậy muộn, rõ ràng là không dính chút rượu, lúc này Trương Hội Ninh lại giống người say rượu hơn, đau đầu buồn ngủ, anh ấy xoa ấn đường, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng rửa mặt vang lên, đi qua thì thấy, Triệu Huy đang tỉnh táo soi gương cạo râu.

"Cậu dậy rồi sao không gọi mình một tiếng?"

Triệu Huy liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Mình có kêu, cậu có dậy không? Ngủ cứ như lợn chết vậy, bị người ta nâng đi bán cũng không biết."

Trương Hội Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tối qua không chăm sóc con ma men là cậu đến nửa đêm, mình sẽ ngủ say vậy sao?"

Hay thật, giờ còn trách người khác.

Triệu Huy sờ cái cằm bóng loáng, vừa lòng cười một cái, ngâm nga đi lướt qua Trương Hội Ninh.

Dường như tâm tình còn không tồi?

Trương Hội Ninh đuổi theo, không ngờ anh ấy bỗng nhiên ngừng lại, đập mặt vào bước tường thịt, bắn ngược lại hai ba bước mới đứng vững: "Có phải là có tin tức gì không?"

Triệu Huy nhét áo sơmi vào quần, rồi lại vỗ phẳng nếp nhăn, lúc này mới quay đầu: "Anh Phó nói, họ đã đồng ý gặp chúng ta."

"Thật hả?!"

Trương Hội Ninh kích động tựa như một quả ớt đỏ vươn lên, đột nhiên nhảy đến, chộp lấy lưng Triệu Huy: "Mình biết mà, đã nói là chắc chắn anh ấy có cách!"

"Này này! Cẩn thận áo sơmi của mình!"

Mặc kệ kết quả như thế nào, anh ấy đều phải đường hoàng mà đi, thẳng lưng mà về.

Tiếp đãi họ là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tóc đen cắt ngắn đơn giản, mặc đồ màu vàng nhạt, nhìn khá linh hoạt giỏi giang, bà ta mang tất cả vào một phòng họp nhỏ, bên trong còn có một người đàn ông trung niên, tự giới thiệu là lãnh đạo đại học A.

Ông ta nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống, vừa mở miệng đã nhắc tới năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ông ta ở đại học Nam Lăng làm cố vấn, "Đại học Nam Lăng thật sự là nơi người giỏi đất thiêng, nữ sinh cũng xinh đẹp đáng yêu, năm đó suýt nữa tôi đã trở thành con rể của Nam Lăng..."

Nói gần nói xa, nhưng lại chậm chạp không chịu tiến vào vấn đề.

Trương Hội Ninh và Triệu Huy đều nóng vội, tính tình vốn đã hấp tấp, không nhịn được, Phó Hành Quang bình tĩnh nhìn sang, thế lại phải nuốt hết lời đến bên miệng về.

Dù sao họ cũng là khách, hơn nữa ý đồ không tốt, dĩ nhiên lãnh đạo đại học A muốn khống chế cục diện, nắm chắc quyền chủ động trong tay, nếu từ đầu đã cho ra át chủ bài, để họ biết khó mà lui, thế này không phù hợp với tác phong bình thường của đại học A, thanh danh truyền ra cũng không tốt.

Ông ta nói gì thì cũng cứ nghe là được.

Rốt cuộc, dường như ông ta không thể tìm được đề tài mới nữa, chắc là người phụ trách kia cảm thấy cũng đã đến lúc, lập tức chen vào: "Chuyện kia chỉ là hiểu lầm mà thôi, là nhân viên bên chúng tôi không cẩn thận đánh sai danh sách, đại học A chúng tôi vốn có hai người..."

Phó Hành Quang mỉm cười, khách sáo mà lại có chút xa cách: "Theo tôi được biết, đại học Nam Lăng chúng tôi cũng có hai người, hơn nữa đều là tôi tự mình đề cử. Lạ nhỉ, sao lại tự nhiên có thêm một người?"

Người phụ nữ kia bị chặn họng, sau đó nói tiếp: "Nhưng hệ thống bên này cho thấy đại học Nam Lăng chỉ có một người, có thể bên các cậu bị sai không?"

Người đàn ông trung niên tiếp lời: "Đó chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nói này, dù sao máy tính cũng kém hơn não người, xảy ra sai lầm là bình thường. Để mọi người đến đây một chuyến như vậy, thật là vất vả! Nếu không lát nữa tôi làm chủ, mời mọi người ăn một bữa cơm, cũng coi như là làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."

Hai người đó một mực chắc chắn là sai lầm của hệ thống, chắc là đã loại bỏ dấu vết, như vậy thì không thể điều tra được. Hơn nữa đối phương là mấy người trẻ tuổi, trải việc đời không nhiều, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có.

Triệu Huy đứng lên, nắm tay, hàm răng nghiến chặt, cùng lắm thì làm bất cứ giá nào, cơn tức này thật sự nuốt không trôi nổi!

Chu Tinh Thần trong cái khó ló cái khôn: "Bên chúng tôi không xảy ra sai lầm."

Cô tổ chức lại đám từ ngữ đang lượn vòng trong đầu thành câu: "Chúng tôi có ghi âm."

Cô nhanh chóng nhìn Triệu Huy một cái.

Triệu Huy còn đang há hốc miệng.

Trương Hội Ninh âm thầm chảy mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng: "Đúng vậy, chúng tôi có ghi âm làm chứng, lúc trước bên ban tổ chức gọi điện đến, bởi vì quá kích động, cho nên ghi âm lại."

Thời điểm mấu chốt, quản cái gì là logic.

Hai người kia nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.

Triệu Huy cũng phản ứng lại, nhưng trong đầu trống rỗng, một chữ cũng không nói nên lời.

Phó Hành Quang nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Đã có ghi âm, chúng tôi không ngại liên hệ thầy giáo phụ trách để đối chứng lại, nếu như không có được đáp án từ người đó, chúng tôi đành tìm thầy giáo khác trong ban tổ chức..."

Theo như anh biết, trong ban quản lý tổ chức có mười người, chưa chắc người nào cũng bị mua chuộc.

Hiệu trưởng đại học Nam Lăng mỉm cười: "Cần gì phải cứng nhắc như vậy, mọi việc đều có thể thương lượng mà."

Phó Hành Quang cũng cười theo, trong mắt lại không có gì là vui vẻ: "Chúng tôi chỉ muốn lấy lại thứ vốn thuộc về mình, thỉnh cầu này không quá đáng nhỉ?"

"Danh sách đã trình báo rồi." Người phụ nữ nói.

Phó Hành Quang gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: "Nếu tôi nhớ không lầm, thời gian xác nhận cuối cùng là ba giờ chiều nay." Trước đó, tất cả chưa phải là cố định.

Lúc này người phụ nữ kia mới nghiêm mặt: "Phải không? Cái này tôi không rõ lắm, bên ban tổ chức chỉ nói với tôi danh sách đã đăng báo rồi."

Không khí có chút quái dị.

Lãnh đạo cười hoà giải: "Nếu mọi người đã ngả bài rồi, vậy tôi cũng nói vài câu thật lòng. Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đại học A và đại học Nam Lăng vốn là một nhà, ai đi mà không giống nhau? Đều là làm vẻ vang cho quốc gia, huống gì các cậu mới là nghiên cứu sinh năm nhất, tương lai có rất nhiều cơ hội, không nên làm ầm quá khó coi..."

Trương Hội Ninh tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.

Sắc mặt Phó Hành Quang lạnh lùng: "Thanh niên đứng trước mắt thầy tên Triệu Huy, chính là người bị gạch tên. Cậu ấy lựa chọn Thiên văn học, là vì hồi nhỏ đọc Hoàng Tử Bé [1], cậu ấy tin vũ trụ thật sự có một tinh cầu B612, trên đó có hoàng tử bé và hoa hồng của cậu ấy."

"Có lẽ thầy sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng đây là lý do lựa chọn Thiên văn học êm tai nhất mà tôi từng nghe, vì thực hiện giấc mơ trong sáng này, cậu ấy từ bỏ công việc dễ dàng, lương cao khi tốt nghiệp khoa chính quy, dồn tất cả thời gian cho phòng thí nghiệm và nghiên cứu thiên văn, thậm chí bạn gái cũng vì vậy mà chia tay với cậu ấy..."

"Một người trẻ tuổi giàu lý tưởng và tình cảm mãnh liệt như vậy, đã từng vì cơ hội được đến đài thiên văn Locker thực tập mà kích động đến mức suốt đêm không ngủ yên, cũng vì bị người khác giành mất cơ hội mà đỏ mắt, hiện giờ thầy lại nhẹ nhàng nói một câu 'ai đi mà chẳng giống nhau', không khỏi quá khiến ta người thất vọng."

"Thầy có từng nghĩ tới, dùng phương thức này làm vẻ vang cho đại học A, thật ra về mặt ý nghĩa nào đó, cũng là sự sỉ nhục với đại học A..."

"Nói rất đúng!"

Lúc này, ngoài cửa có một ông cụ tóc bạc tiến vào: "Khoa Thiên văn đại học A thật sự không dung nổi người này!"

Ông ấy đúng là giáo sư khoa Thiên văn của đại học A.

"Người trẻ tuổi, tôi lấy danh dự cá nhân để đảm bảo, lúc trước danh sách cho đại học A chỉ có một, còn cậu nghiên cứu sinh tiến sĩ do tôi dạy bảo... Tôi đã nói chuyện với gia đình cậu ta, cũng làm công tác tư tưởng, cậu ta đã đồng ý rời khỏi."

Trên mặt lãnh đạo đại học A hiện lên vài phần hổ thẹn.

Chu Tinh Thần, Trương Hội Ninh và Triệu Huy nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, không ngờ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.

"Cảm ơn thầy."

Giáo sư Phùng bắt tay Phó Hành Quang, vẫn cảm thấy cả mặt già đều mất hết, ở trước mặt những người trẻ tuổi này, không có chỗ dung thân: "Cảm ơn cái gì? Đây vốn là cơ hội thuộc về các cậu, chỉ là mất đi tìm lại mà thôi."

Ông ấy trịnh trọng bắt tay từng người, lời nói thấm thía: "Hy vọng sau này đứng trước những bài toán khó của thiên văn, mọi người đều có thể giữ vững dũng khí quyết chí tiến lên thế này, một lòng tin tưởng lĩnh vực của chúng ta, chỉ có khoa học và chân lý, tất cả những thứ khác đều dạt sang một bên!"

Mấy người họ trăm miệng một lời: "Cảm ơn thầy, giáo sư Phùng."

Mọi chuyện cứ thuận lợi giải quyết như vậy.

Trên đường về nhà, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, tâm tình mọi người nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười.

Chỉ có Chu Tinh Thần hơi thất thần, không biết hiện giờ trên mạng, scandal về Phó Hành Quang thế nào rồi?

"Cẩn thận."

Phó Hành Quang kéo cô lại, thuận tay khoác vai cô: "Nghĩ cái gì đấy? Vừa nãy suýt bị người ta đụng vào rồi."

Chu Tinh Thần thuật lại đơn giản chuyện mình đang nghĩ với anh.

Tuy rằng anh không có suy nghĩ sẽ comeback, bị bôi đen như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp thiên văn của anh, nhưng cô không thể nhìn những người căn bản không biết gì đi chửi bới anh, chỉ hận không thể học làm hacker, xóa hết tất cả những gì không tốt về anh.

Phó Hành Quang cười nhẹ, hô hấp ấm áp phả bên tai cô: "Cho em xem cái này."

"Cái gì?"

Trong tay Chu Tinh Thần có thêm một chiếc điện thoại.

Trên màn hình hiển thị giao diện Weibo cá nhân của anh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bài viết mới nhất...

Phó Hành Quang V: Chia sẻ hình ảnh.

Thời gian đăng lên là ba tiếng trước, vậy chính là... lúc đang ở trên máy bay?

Cô click mở hình ảnh, thì ra đó là một phần văn bản của luật sư. Bị cáo là account marketing "Những chuyện bên lề" tung tin trước đây...

Chu Tinh Thần vừa nhìn liền bật cười.

"Giờ yên tâm chưa?"

"Rồi rồi!"

Anh lại thấp giọng nói: "Đừng quên em còn nợ anh một phần thưởng."

Không biết cố ý hay vô tình, anh nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh ngực cô.

Chu Tinh Thần đẩy tay anh ra, đỏ mặt chạy đi.

Văn bản từ luật sư của Phó Hành Quang vừa tung lên, đêm đó ID nữ sinh "Hoa trong gương, trăng trong nước" kia cũng đăng Weibo, còn tự mình mua hot search, tự xưng là fan nữ bị đồn là phát sinh quan hệ không chính đáng với Phó Hành Quang năm ấy, nói lúc đó bị nam ca sĩ Trịnh Phong xui khiến, lấy được chìa khóa phòng Phó Hành Quang từ tay anh ta, tạo nên scandal đêm khuya hẹn fan, mục đích chính là để bôi nhọ danh dự Phó Hành Quang.

Cô ta còn thổ lộ, Trịnh Phong từng ép mình quan hệ tình dục vài lần, dưới bài đăng cũng có văn bản từ luật sư, lấy thân phận là người bị cưỡng hiếp, đệ đơn lên tòa án.

Mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh quá kinh người, vô số quần chúng hóng hớt tỏ vẻ 'dưa không đủ ăn'...

______

[1] Hoàng Tử Bé: được xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Ông đã thuê ngôi biệt thự The Bevin House ở Asharoken, New York, Long Island trong khi viết tác phẩm này. Cuốn tiểu thuyết cũng bao gồm nhiều bức tranh do chính Saint-Exupéry vẽ. Tác phẩm đã được dịch sang hơn 250 ngôn ngữ và cho đến nay đã bán được hơn 200 triệu bản khắp thế giới, trở thành một trong những sách bán chạy nhất của mọi thời đại và được phát triển trở thành một sê ri truyện tranh có 39 chương. Truyện còn được dùng như tài liệu cho những người muốn làm quen với ngoại ngữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play