"Giữa trưa có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Được."
Chu Tinh Thần ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã ló dạng, sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời xanh trong không lẫn chút tạp chất, dường như thứ rơi vào đêm qua không phải tuyết, mà là những đám mây trắng nhẹ nhàng.
Rất đẹp.
Phó Hành Quang nhanh chóng nhắn lại, xác nhận chỗ ăn cơm, còn nói sẽ đến trước nửa tiếng để đón cô.
Chu Tinh Thần uyển chuyển từ chối. Khách sạn Kim Lăng cách trường học
không xa, lộ trình đi xe chỉ khoảng năm phút đồng hồ, với lại... Từ khi
bộ phim được công chiếu tới nay, diễn đàn của đại học Nam Lăng hiện đang nhộn nhịp vì anh, có thể đoán được nếu anh xuất hiện, sẽ tạo nên trận
oanh động lớn thế nào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn tính sai.
Cô về ký túc xá thay quần áo, vừa ra khỏi cổng đã gặp phải hai nữ sinh, có vẻ rất kích động:
"Vậy mà có thể gặp người thật, lại còn được ký tên! Chắc chắn là điều ước hôm Noel linh nghiệm!"
"Suỵt, đừng có để lộ." Một nữ sinh khác đặt ngón trỏ bên môi, "Nam thần nói phải khiêm tốn, khiêm tốn."
"Đúng đúng, khiêm tốn..." Cô bạn kia vừa nói vừa kéo cô gái còn lại: "Chú ý đường kìa, sắp đâm vào cây rồi."
"Thật không thể tin nổi, đây lại là sự thật."
"Mình cũng thế!"
Mí mắt Chu Tinh Thần giật giật, cô nhanh chân đi ra ngoài, quả nhiên,
cách đó không xa, thấy được bóng dáng cao lớn kia, anh đứng bên cạnh xe, đang cúi đầu ký tên, bên cạnh còn có hai nữ sinh vây quanh.
Không phải đã nói... Không cần đến đây sao?
Cô đứng tại chỗ, chờ hai nữ sinh kia rời khỏi mới chậm chạp đi qua.
"Sao anh lại đến đây?"
Anh để bút máy vào túi: "Tới tìm em ăn cơm."
"Thất thần làm gì đấy." Anh mở cửa ghế phó lái, "Mau lên xe đi, nếu không lát nữa muốn chạy cũng không được."
Thấy một tốp nữ sinh đang đi về phía này, Chu Tinh Thần nhanh chóng
ngồi lên, đóng cửa, xe khởi động, hòa mình vào dòng xe cộ trên đường.
Không đến mười phút, hai người tới khách sạn Kim Lăng.
Người phục vụ dẫn họ đến một phòng bao, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Chu Tinh Thần khó hiểu: "Sao thế?"
Người phục vụ mỉm cười gượng gạo với cô, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh: "Bạn gái tôi là fan của anh, có thể phiền anh ký tên cho tôi
không?"
"Không thành vấn đề." Anh sảng khoái lấy bút máy ra, ký ba chữ "Phó Hành Quang" rồng bay phượng múa.
Người phục vụ liên tục nói cảm ơn, vui vẻ rời đi.
Chu Tinh Thần phát hiện anh đang mặc tây trang nghiêm chỉnh, còn thắt
cả cà vạt, hình như vừa tham gia sự kiện quan trọng nào đó, cô nhẹ giọng gọi: "Phó Hành Quang."
Nếu anh bận quá thì không cần tìm em ăn cơm đâu.
Không biết là cô nói quá nhỏ, hay là vì nguyên nhân gì khác, người đàn
ông kia không nghe được, vẫn tiếp tục bước về phía trước, thấy cô không
theo kịp, lúc này mới quay đầu, hơi nhướng mày, "Sao không đi nữa rồi,
thấy anh là no luôn à?"
Đúng là tự cao trước sau như một.
Tuy nhiên... Hình như có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng cô lại không nói
nên lời, loại cảm giác kỳ lạ này cứ tiếp diễn cho đến khi...
"Phó Hành Quang" đẩy cửa ra, đối mặt với một Phó Hành Quang khác, cả hai đều hơi sững ra, Chu Tinh Thần thì hoàn toàn ngây người, sao... Sao lại thế này?
Còn có thể là chuyện gì nữa?
Cô lại nhận sai người.
"Anh!" Đứng ở cửa, Mai Khê Quang vô cùng vui vẻ, "Về khi nào đấy? Sao không nói trước một tiếng."
"Tạm thời quyết định trở về."
Mai Khê Quang khoác vai anh, đụng nắm tay, là hình thức chào hỏi của hai anh em.
Chu Tinh Thần ngồi đối diện họ, tay chống cằm, nhìn cảnh tượng trước
mặt, càng nhìn lại càng mơ hồ, sau đó an ủi chính mình, bình tĩnh bình
tĩnh, dù sao thì loại chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên.
Nói đến chứng "mù mặt" của cô, có lẽ là do cô bạn thân - Phó Tuyết
Nghênh lây bệnh, làm em gái của hai người anh sinh đôi, rất nhiều lần,
Phó Tuyết Nghênh cũng không thể phân biệt đâu là anh cả, đâu là anh hai.
Nhưng nếu cả hai người ngồi cạnh nhau, ít nhiều vẫn có sự khác nhau. Ví dụ như, Mai Khê Quang là kiểu người thích lảm nhảm trước mặt người
quen, đề tài trời nam đất bắc gì cũng nói được, có anh ấy, tuyệt đối
không cần lo lắng không khí sẽ tẻ ngắt, Phó Hành Quang thì lại ít nói,
nhìn chín chắn hơn nhiều.
Người phục vụ bưng thức ăn lên, đóng cửa rồi ra ngoài.
Ăn được một nửa, điện thoại Phó Hành Quang vang lên, anh đứng dậy ra ngoài nghe máy.
Chu Tinh Thần cũng buông đũa theo, vươn người, kéo cà vạt người đối diện, cắn răng lên án: "Anh lại lừa em!"
"Sao nhỏ à." Mai Khê Quang lười biếng hỏi lại, "Anh lừa em cái gì? Lừa tài hay lừa sắc?"
Chu Tinh Thần liếc anh ấy một cái: "Giả mạo anh trai mình ký tên cho fan!"
Còn nhân tiện gạt cô, khiến cô cho rằng anh ấy là Phó Hành Quang, hơn
nữa cô và Phó Hành Quang hẹn nhau ăn cơm trưa, anh ấy lại xuất hiện, đến đón cô đúng lúc như vậy...
Mai Khê Quang hồi tưởng lại quá
trình: Anh ấy vừa kết thúc hội nghị, muốn tìm cô ăn một bữa cơm. Ai ngờ
vừa dừng xe đã bị vài nữ sinh nhiệt tình vây quanh, còn bị xin chữ ký.
Tuy biết mấy cô gái kia nhận sai người, nhưng thật sự là... Lòng nhiệt
thành khó mà từ chối.
Mai Khê Quang chỉnh cổ áo: "Em nghĩ xem,
anh ấy hàng năm ở nước ngoài, trong nước nhiều fan nhón chân mong chờ
như vậy, cách cả lục địa đại dương, sự yêu thích này sẽ kéo dài bao lâu? Em không biết những nữ sinh được anh ký tên vui vẻ thế nào đâu! Cho
nên, anh đây là đang làm chuyện tốt, giúp anh mình củng cố lòng fan."
Cuối cùng, còn nghiêm trang chèn thêm câu: "Quan tâm đến người hâm mộ, người nào cũng có trách nhiệm."
Chu Tinh Thần: "..."
Đồ trơ tráo!
Bên kia, Phó Hành Quang nói điện thoại xong, thuận tiện đi tính tiền,
sau khi về phòng thì chỉ thấy một mình Chu Tinh Thần: "Khê Quang đâu?"
"Anh ấy bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi..." Chu Tinh Thần nói, "Hình như là hợp đồng có chút vấn đề."
Năm trước, Mai Khê Quang bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Mai thị do ông
ngoại mình – Mai Hồng Viễn sáng lập, ngày thường khá là bận rộn, tuy
nhiên mỗi lần đến thành phố Nam Lăng công tác, anh ấy luôn cùng Chu Tinh Thần ôn chuyện, hai người thường tới khách sạn Kim Lăng ăn cơm.
Phó Hành Quang ngồi xuống một lần nữa, tầm mắt tự nhiên dừng ở bát của cô, còn hơn nửa chén cơm.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Chu Tinh Thần lắc đầu, vừa nãy chỉ lo khua môi múa mép với Mai Khê
Quang nên quên ăn, cô ăn một miếng đậu hủ nấu với gạch cua [1], nghe
thấy đối diện không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn xem: "Anh không ăn à?"
Hình như anh cũng không ăn được mấy miếng.
"Không đói lắm." Có thể là vừa rồi ở hành lang gió lạnh, cổ hơi ngứa, Phó Hành Quang quay đầu ho nhẹ hai tiếng.
"Không sao." Anh cầm tách trà nhấp hai ngụm, làm dịu lại cổ họng.
"Đối diện khách sạn có tiệm thuốc, anh đi xem đi."
"Không vội," Phó Hành Quang mỉm cười, "Em cứ ăn trước đã."
Cô đâu có tâm tình ăn uống, chỉ gắp qua loa vài miếng rồi vội vàng kéo anh đến tiệm thuốc.
Cũng giống ô tô không người lái, tiệm thuốc tự phục vụ này thuộc một hạng mục đang được phát triển.
Chu Tinh Thần cà thẻ chữa bệnh, ngay phía trước bày một cái máy màu xanh lục, cô ấn chốt mở, màn hình sáng lên.
Phó Hành Quang đứng phía sau cô, yên lặng quan sát, mái tóc đen nhánh
dài đến thắt lưng, theo động tác của cô, giữa những sợi tóc loáng thoáng màu trắng của da cổ, trắng mịn như bạch ngọc, mùi hương nhàn nhạt cũng
dần lan tỏa trong không khí.
Anh đi qua, vừa lúc cô quay đầu lại, khoảng cách gần như vậy, chóp mũi cô cọ vào áo khoác anh...
Nhịp tim Chu Tinh Thần đập như sấm, nỗ lực dời lực chú ý: "Lần đầu tiên dùng, phải khai báo hồ sơ trước."
Phó Hành Quang vươn tay chuẩn bị ấn phím, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, anh thu tay: "Khai báo thế nào?"
Âm thanh trầm thấp cùng hơi thở ấm áp quẩn quanh bên tai, vành tai cô đỏ bừng, cô hít sâu, chỉ từng bước cho anh.
Sau khi hồ sơ thành lập, hệ thống sẽ rà quét, kiểm tra đo lường toàn cơ thể, không đến một phút đồng hồ, các hạng mục số liệu của Phó Hành
Quang liên tục xuất hiện trên màn hình.
Chu Tinh Thần liếc mắt nhìn xem.
Chiều cao: 187 cm.
Cân nặng: 72 kg.
Tỷ lệ mỡ: 11%.
. . .
Ồ, dáng người cũng không tệ lắm.
Qua kiểm tra, hệ thống nhận thấy Phó Hành Quang bị cảm nhẹ, đề cử ba
loại thuốc, có thể tìm thấy ở tiệm thuốc này, trên mỗi hộp thuốc đều có
một mã 3D, sau khi quét sẽ phân tích thành phần thuốc, ngày sản xuất,
thời gian sử dụng, cách dùng và khuyến cáo, nhiệt độ bảo quản, thậm chí
còn kèm theo một video ngắn về quá trình sản xuất, màu xanh lục mang ý
nghĩa bảo vệ môi trường.
Công nghệ cao phát triển, khiến cho cuộc sống con người tiện lợi hơn nhiều.
Ra khỏi tiệm thuốc, Chu Tinh Thần cùng Phó Hành Quang về khách sạn anh
đang ở, sau khi giám sát anh uống thuốc, chờ anh ngủ rồi, cô mới bắt xe
về phòng thí nghiệm.
Buổi chiều, thời gian trôi rất nhanh, lúc
Chu Tinh Thần cầm theo một giỏ táo quay lại ký túc xá, trời đã nhá nhem
tối, cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Phó Hành Quang, biết anh đã ổn hơn, lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Trong ký túc xá, Hạ Thiên và Phùng Đình Đình đều có mặt.
Ba người học ba chuyên ngành khác nhau, Hạ Thiên học ngành Vật lý, còn
Phùng Đình Đình, đây là ước mơ tha thiết của rất nhiều người, có thể
quang minh chính đại chơi game mỗi ngày – chuyên ngành Quản lý E-sport
[2].
[2] E-sport (Thể thao điện tử): là hình thức tổ chức
cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển
thủ chuyên nghiệp.
Phùng Đình Đình dời lực chú ý ra khỏi trò chơi: "Chà, vừa nói điện thoại với ai đấy, nhìn cái vẻ mặt nhộn nhạo kia kìa."
Chu Tinh Thần sờ mặt theo bản năng, rõ ràng vậy sao?
Hạ Thiên vốn đang điều khiển người máy tự sáng chế đan len, giờ cũng
chạy tới xem náo nhiệt, nhìn giỏ táo trong tay cô, nở nụ cười không có ý tốt: "Lâm soái ca đưa à?"
Chu Tinh Thần nhún vai.
"Mình biết ngay mà!" Hạ Thiên nháy mắt, "Tinh Thần à, mình có một vấn đề luôn rất tò mò."
"Theo lý thuyết, Lâm Phi Phàm có gia thế tốt, bề ngoài lại đẹp trai,
theo đuổi cậu lâu như vậy, nghe nói còn vì cậu mới thi nghiên cứu sinh
Thiên văn học, hai người các cậu... Sao lại không thành chứ?"
"Có thể là," Chu Tinh Thần nghiêm túc suy nghĩ, "Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì, Vu Sơn chưa đến, chửa nhìn mây [3] đi."
[3] Trích từ bài thơ Ly Tứ (Nỗi nhớ xa cách) kỳ 4 của Nguyên Chẩn, dịch thơ do Trương Việt Linh dịch
"Tinh Thần," Phùng Đình Đình để trò chơi sang một bên, "Cậu nói xem,
một sinh viên khoa học tự nhiên xuất sắc như cậu, còn giàu tri thức văn
vẻ thế này, có mệt mỏi không cơ chứ!"
Lúc này, người máy đan len trên bàn bỗng đặt mông ngồi xuống, hai cái chân nho nhỏ quơ quơ, trong
miệng liên tục thốt ra mấy chữ "mệt mệt mệt".
Hạ Thiên và Phùng Đình Đình cười ầm lên, cô cũng mỉm cười theo.
. . .
Chu Tinh Thần rửa mặt xong, khoanh chân ngồi trên giường, WeChat có hai tin nhắn chưa đọc, đều đến từ biên tập truyện tranh của cô – Từ Tâm,
không ngoại lệ, nội dung là thúc giục bản thảo.
Mẹ cô - Nguyễn
Miên và cậu đều là họa sĩ nổi tiếng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cô cũng có năng khiếu hội họa, lúc còn học khoa chính quy có đăng vài bức vẽ lên
Weibo, lập tức được nhà xuất bản, biên tập Từ Tâm "khai quật", còn bị cô ấy "lừa" xuất bản truyện, thành một họa sĩ truyện tranh có danh tiếng.
Mấy năm qua, Weibo cũng tích góp được một trăm nghìn người theo dõi.
Hiện giờ, bút danh "Phong Miên Tinh (Sao ngủ trong gió)" cùng hệ liệt "Hương Tiêu tiểu thư và Nguyệt Lượng tiên sinh" đã đến
quyển thứ ba, theo ý của Từ Tâm thì muốn xuất bản trước năm mới, có
điều, sợ là cô ấy phải thất vọng rồi.
Học kỳ này việc học bận
rộn, ban ngày Chu Tinh Thần gần như không có thời gian, chỉ có buổi tối
tận dụng lúc nghỉ ngơi vẽ được một ít.
Truyện tranh của cô đậm sắc màu đồng thoại (truyện thiếu nhi) cùng tính triết lý.
Hương Tiêu tiểu thư thích tản bộ buổi tối, ngày nọ tình cờ gặp gỡ
Nguyệt Lượng tiên sinh cao gầy, qua mấy lần tâm sự với nhau, cấp tốc rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Nửa tháng sau.
Nguyệt Lượng tiên sinh trở nên tròn vo mập mạp, Hương Tiêu tiểu thư không còn nhận ra...
Liên tưởng đến hiện thực, bản thân mình nhiều lần nhận sai Phó Hành Quang, Chu Tinh Thần không nhịn được cười.
Đêm khuya tĩnh lặng, sao giăng đầy trời.
Cô mơ thấy một giấc mộng.
Vẫn là ở tiệm thuốc hồi sáng, Phó Hành Quang từ từ tới gần, cơ thể hai
người kề sát vào nhau, anh cúi đầu, hôn lên vành tai, má, môi cô, cô mềm nhũn tựa vào lòng anh.
Anh dịu dàng hôn cô, vuốt ve cô, thậm chí còn cho tay vào...
Cô mắc cỡ chụp tay anh lại.
Cái chụp này cũng khiến cô tỉnh cả ngủ.
Đầu óc tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa mơ thấy giấc mộng gì, mặt cô nóng như lửa đốt, vùi mặt vào chăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT