Trái tim cô đập loạn nhịp, giống như một hồ nước có đàn vịt vỗ
cánh, tạo thành từng gợn sóng, hết vòng này đến vòng khác, khuếch
tán dần ra. Trong lòng nghẹn lại khó chịu, thì ra trong thời gian ngắn
đã quên hô hấp, cô cắn lưỡi, muốn đầu óc tỉnh táo hơn chút, đồng thời
không dám cắn mạnh quá, cố gắng thở đều.
Phổi hít vào mùi hương
thanh mát dễ ngửi trên người anh, dường như còn mang cả hương vị
của sương sớm, do dự nãy giờ, rốt cuộc Chu Tinh Thần cũng đưa ra quyết
định, cô nhắm chặt hai mắt, tính dùng bất cứ giá nào, cùng lắm thì...
Cùng lắm thì...
Nếu bị anh phát hiện, hoặc là anh tỉnh dậy, thì nói mình không thích ứng với hoàn cảnh, bị mộng du.
Cô mở mắt ra, có hơi rối rắm.
Nhắm mắt là vì che dấu sự căng thẳng, nhưng loại chuyện này là lần đầu
tiên làm, hoàn toàn không có kinh nghiệm, lỡ hôn nhầm... chỗ
khác thì làm sao bây giờ?
Nếu hôn không mạnh, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng chạm vào một cái, sau đó hoả tốc rút lui.
Cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt.
Gần như cùng lúc đó, Phó Hành Quang nhận thấy cái gì, mí mắt hơi giật giật, nhẹ nhàng mở ra.
Trong tầm mắt là đôi môi đỏ hơi chu lên của cô ấy, đang dần tới gần,
toàn thân anh có một chớp mắt căng cứng, tay cũng nắm chặt, đáy mắt lại
có sự vui sướng không che dấu được.
Anh còn chưa biết đây có phải là một giấc mơ không, tuy nó chân thật hơn quá khứ rất nhiều.
Anh đã từng mơ về cô rất nhiều lần, trong mơ cũng nằm cạnh cô như vậy, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, thậm chí là...
Suy nghĩ bị một lực tác động làm gián đoạn.
Phó Hành Quang cảm giác đôi môi mềm mại kia chạm vào... cằm mình, chỉ cách môi một chút.
Hôn, rồi!
Chu Tinh Thần nằm lại lần nữa, tim đập nhanh đến mức kinh người, cả
người giống bị sốt, hai má và tai là vị trí nghiêm trọng nhất, nếu có
thể, cô thật sự muốn chạy ra ngoài, để gió núi thổi đi hơi nóng trên
người.
Thì ra, Phó Tuyết Nghênh nói, cảm giác giống điện giật cũng không... khoa trương.
Tiêu hóa hết cảm xúc cuồn cuộn, cô như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cơn
buồn ngủ nhanh chóng nổi lên, chỉ chốc lát sau đã nặng nề rơi vào giấc
ngủ.
Phó Hành Quang bị cô tung một quả pháo như vậy, chút buồn
ngủ vừa xuất hiện nhờ nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ, lúc này đã biến mất
tiêu, anh vuốt cằm, không biết sao lại hơi buồn cười.
Còn hơn ba tiếng nữa mới đến hừng đông, chắc anh đừng mong ngủ được nữa.
Nói thật, từ khi về nước, anh vẫn chưa hiểu được tâm tư cô, hình thức
chung đụng giữa hai người họ cũng không có gì khác biệt, nếu nói thực sự có cái gì không giống... vậy thì anh càng không có cảm giác an toàn hơn trước đây.
Cô bé ngày xưa giờ đã trưởng thành, mặt mày không
còn non nớt, tinh xảo như họa, đúng là độ tuổi đẹp nhất, giống như đóa
hoa tươi đẹp dưới ánh mặt trời, có lẽ người theo đuổi cô không ít, ít
nhất là anh từng chính mắt gặp được một người.
Anh và cô đã
từng tốt đẹp như thế, tuy cô và Mai Khê Quang thân thiết, nhưng cô càng ỷ lại vào anh hơn, dù là đau buồn hay vui vẻ cũng tìm đến anh trước tiên. Hai người họ có một thế giới nhỏ, người thứ ba không thể chen vào.
Cho nên, trong lúc vô ý, nhìn thấy tập tranh bí mật của cô, lật vài bức
đầu, tất cả đều là những bức vẽ liên quan đến Mai Khê Quang, góc phải
bên dưới tờ nào cũng có ba chữ "Mai Khê Quang" dễ thấy, khiến anh có
muốn tưởng là nhìn nhầm, an ủi mình cũng không được, cô giành lấy tập
tranh, ôm vào ngực, trên mặt có sự ngại ngùng càng như con dao đâm
vào tim anh.
Trong nháy mắt đó, tất cả cảm xúc dằng xé lấy anh.
Ngày hôm đó, họ vốn hẹn nhau đi ngắm sao, anh mang theo sự vui vẻ hân
hoan đi đến, cuối cùng lại như thể mất đi toàn thế giới, thất hồn lạc
phách rời đi.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh chìm trong men say, vẫn không thể vơi đi cảm giác thất bại cùng đau đớn.
Năm đầu tiên ở Mỹ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ, ít nhất là có
mười tám tiếng đồng hồ vượt qua ở phòng thí nghiệm, bận rộn sẽ khiến
người ta quên rất nhiều thứ, nhưng thi thoảng vẫn nghe được tin tức về
cô qua người nhà.
Cô thi đậu đại học Nam Lăng.
Anh nghĩ...
Không lâu sau đó, chắc em trai anh và cô sẽ ở bên nhau.
Nhưng không có.
Năm thứ hai, trường học tổ chức hoạt động đến Na Uy quan trắc cực
quang, không ngờ lại gặp phải bão tuyết ít khi xảy ra, anh và một vài
bạn học bị lạc đoàn, mọi người vùi trong đống cỏ khô, người run bần
bật, cùng nhau tuyệt vọng.
Tuyết phủ khắp đất trời, nhiệt độ không khí xuống thấp, hơi ấm cơ thể dần hao mòn.
Hai nữ sinh ôm lấy nhau cầu nguyện, có một nam sinh Ảrập còn bắt bắt đầu lấy giấy bút viết di thư cho bốn người vợ ở nhà.
Ở thời khắc như vậy, anh phát hiện người mình không buông bỏ được, vẫn là cô.
Sinh mệnh đi đến ngày cuối, chỉ là vấn đề sớm muộn, có điều, anh còn vướng bận...
Vẫn may, mạng lớn.
Giáo sư mang đội cứu hộ đến, sau khi mấy người họ được cứu, ở bệnh viện nửa tháng mới được phép xuất viện, khi đó Trung Quốc đang là Tết Âm
Lịch, anh bắt đầu gửi món quà tân niên đầu tiên cho cô.
Không có hồi âm.
Kiên trì ba năm, không ngoài dự đoán, toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.
Anh đã biết đáp án của cô.
Còn giờ thì sao, cô đang nghĩ thế nào?
Cho rằng anh ngủ rồi, nhân cơ hội hôn lén anh, tiếng tim đập khiến lồng ngực anh cũng run rẩy theo, anh cũng không đến mức hiểu lầm đây là hành vi vô ý thức của cô, cho nên, vậy là có ý gì...
Suy nghĩ này
vừa xuất hiện thì liên tục kéo dài đến khi ánh rạng đông hiện
ra nơi chân trời, người bên cạnh còn đang say ngủ, Phó Hành Quang
vuốt vài sợi tóc che mặt cô ra, mỉm cười, tay chân nhẹ nhàng
kéo khóa lều ra ngoài.
Giờ này, cô gái mà mình mong nhớ nhiều năm, lại đang nằm ở nơi mà mình có thể với tới... Thật sự quá nhạy cảm.
Lúc Chu Tinh Thần tỉnh lại, phát hiện trong lều chỉ còn mình cô, thế
là sửa sang lại quần áo tóc tai, ló đầu ra ngoài xem, tìm Phó Hành Quang khắp nơi.
Mặt trời vừa ló dạng nơi đường chân trời, như một quả cầu lửa rực cháy, những áng mây xung quanh cũng nhuộm đỏ theo.
Dãy núi cách đó không xa, mơ hồ trong làn sương sớm, phảng phất như tiên cảnh.
Ngọn lửa đêm qua, giờ cũng đã tàn hết, chỉ còn lại chút đốm than đang ánh hồng.
Sớm như vậy, anh đi đâu rồi?
Chu Tinh Thần vừa xỏ giày xong, chuẩn bị ra ngoài tìm thì bóng dáng người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
Anh bước ra từ màn sương, đi không nhanh không chậm, phía sau là ánh
nắng ôn hòa, khiến bóng dáng anh càng thêm cao lớn, ý cười trong
mắt cũng được thắp sáng, quyến rũ lạ thường.
Hình ảnh này thật là... Phạm quy.
Cho tới khi anh từ từ đến gần, ngồi xổm phía trước cô...
"Đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện hái chút trái cây cho em."
Chu Tinh Thần ngơ ngác vươn tay, trong lòng bàn tay có thêm khoảng mười quả màu tím đậm, là loại quả họ thích ăn nhất khi leo núi trước đây,
chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.
"Ăn sáng xong rồi ăn cái này." Anh nói tiếp.
Ngón tay thon dài xoa đầu cô.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Bị xù à?" Vừa nãy cô chỉ tùy ý vuốt vuốt vài cái.
"Ừ."
Anh cài một đóa hoa hồng nhạt vào tóc cô.
Cô hồn nhiên không phát giác: "Anh dậy sớm thế?"
Chắc là vì khúc nhạc đệm tối qua, không dám trực tiếp nhìn vào mắt anh, sợ bí mật nơi đáy lòng bị anh thấy rõ ràng.
"Ừ." Phó Hành Quang nói, "Bởi vì người nào đó vẫn ngủ không ngoan như khi còn nhỏ."
Chu Tinh Thần lúng túng, nằm trong túi ngủ mà, sao lại không đàng hoàng nhỉ?
Phó Hành Quang nhướng mày, không trêu cô nữa, đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Ăn sáng xong, hai người xuống núi, anh đưa cô về nhà trước như bình thường.
. . .
Một tiếng rưỡi sau, Phó Hành Quang trở lại nhà mình, lúc đi qua
phòng Mai Khê Quang, vô ý thấy anh ấy cúi người, không biết đang làm gì, thế là anh gõ cửa đi vào.
"Anh." Mai Khê Quang quay đầu lại, "Về rồi à?"
Phó Hành Quang nhìn bản vẽ tinh tế trong tay anh ấy: "Đây là cái gì?"
"Hôm mùng một, Sao nhỏ vẽ cho em." Mai Khê Quang nói, "Cuối
cùng cũng chọn được khung ảnh thích hợp, mắt nhìn không tồi phải không?"
Phó Hành Quang nhìn chằm chằm ba chữ "Mai Khê Quang" gần như không có
gì khác biệt trên bản vẽ, ánh mắt sâu thẳm, qua một lúc lâu mới bình
tĩnh hơn một chút, "Em thích em ấy à?"
"Ai?"
Không đầu không đuôi, Mai Khê Quang không hiểu.
Thấy Phó Hành Quang mím môi sắp thành một đường thẳng, anh ấy hiểu ra: "Sao nhỏ?"
Sau đó không hề do dự gật đầu: "Thích chứ."
"Ôi em có điện thoại, Sao nhỏ gọi..."
Chờ nói điện thoại xong, Phó Hành Quang đã không còn trong phòng, anh
ấy ngồi trên ghế nghĩ lại, anh trai hỏi mình có thích Sao nhỏ không, Sao nhỏ gọi đến cũng hỏi chuyện anh trai...
Không phải hai người kia vừa gặp nhau xong à?
Không thể hiểu nổi.
Mấy ngày sau, tập đoàn và hội thương nghiệp đều bận rộn, Mai Khê
Quang chỉ hận mình không thể phân thân, chờ đến khi nhàn rỗi, cẩn thận
nghĩ lại chuyện vài ngày trước, cuối cùng cũng hiểu ra chút gì đó.
Anh ấy lập tức gọi cho Phó Hành Quang lúc này đang ở Mỹ xa xôi, trực
tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Anh, em cảm thấy hình như anh hiểu lầm gì đó
rồi. Khi đó em nói thích... Ừm, không phải cái kiểu thích mà anh nghĩ
đâu, em chỉ xem em ấy như em gái..."
Hai anh em tiến hành giao lưu đơn giản.
Mai Khê Quang dở khóc dở cười: "Hai người... Em quá oan ức mà.
Hơn nữa, nếu em thật sự có ý với em ấy thì đã xuống tay từ lâu, đâu
giống anh, cứ dùng dằng mãi như vậy..."
Phó Hành Quang trực tiếp cúp điện thoại.
. . .
Chu Tinh Thần đang ngủ trưa, điện thoại trên đầu giường liên tục rung
lên, màn hình hiển thị một dãy số phức tạp xa lạ, cô nhấn nghe, bên kia
truyền đến giọng Phó Hành Quang, khàn như hút thuốc suốt đêm.
"Mấy món quà anh từng tặng em, em có xem chưa?"
Cô sửng sốt, xấu hổ cười cười, không đáp.
Anh lập tức hiểu ra: "Có rảnh thì mở ra xem."
"...Được."
"Giờ anh đang ở Mỹ xử lý một số việc, chờ anh về, nói cho anh đáp án của em."
Sao lại cảm giác rất trịnh trọng nhỉ, quà anh đưa có gì đặc biệt sao?
Chu Tinh Thần gật đầu đồng ý.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô nhảy xuống khỏi giường, ngay cả
dép cũng không kịp xỏ, ấn vân tay mở khóa, lấy quà của anh trong ngăn
kéo.
Trong lòng có khúc mắc, thế nên khi đó cô không xem một món quà nào.
Chiếc hộp mở ra, đập vào mắt là một quả cầu thủy tinh, trong suốt đẹp
đẽ, hắt ngược gương mặt cô, cô mỉm cười, hình ảnh hắt ngược cũng cười
theo.
Bên trong có mặt trời và thôn trang, mấy ngôi nhà ít ỏi, nóc nhà phủ tuyết, trước nhà còn có đống cỏ khô màu vàng.
Nhìn không có gì... Đặc biệt.
Vài giây sau, một màn thần kỳ đã xảy ra, mặt trời biến mất, ban ngày biến thành đêm tối, chân trời xuất hiện cực quang.
Vài vệt sáng xanh đan xen ngang dọc, như làn váy tiên nữ, khi thì lay động, khi thì bay múa, đẹp đến mức không thể tưởng tượng.
Dần dần, chúng nó tụ lại, thành một hình gì đó.
Hừm? Chữ sao?
Chỉ mơ hồ có thể thấy được một chữ "thích".
Chu Tinh Thần mở to hai mắt, muốn thấy rõ ràng chút, những hàng chữ đó
cũng bất động như mong muốn của cô, lúc này thì đã thấy rõ đến mức không thể rõ hơn, nhịp tim đập ồn ào náo động tai cô.
Anh, thích, em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT