Beta: Quanh

“Tinh Thần, cậu liên hoan về rồi à?”

Hạ Thiên đang ngồi xổm phía sau cửa gặm mía, quai hàm phình lên, nhai qua loa hai lần, nhổ vào thùng rác, “Muốn uống nước mía không? Nước ép tươi mới luôn.”

Đúng lúc Chu Tinh Thần hơi khát nước: “Cảm ơn.”

Cô nhận lấy cái ly nhấp hai hớp, hương vị cũng không tệ, tinh khiết ngọt lành, nhanh chóng uống gần nửa ly, sau đó tầm mắt tùy ý đảo qua phòng khách một vòng.

Trên sô pha, Phùng Đình Đình đang vừa đắp mắt nạ vừa cùng bạn trai gọi video, rõ ràng là hình tượng “chị đại”, nói chuyện lại vừa mềm mại vừa uốn éo, Cao Nguyên cũng thích dáng vẻ này của cô ấy, trong không khí tràn ngập vị ngọt ngấy tận họng.

Chu Tinh Thần mỉm cười, đẩy cửa vào phòng.

Hạ Thiên đã rửa tay sạch sẽ, như cái đuôi nhỏ chạy theo: “Cậu biết không? Đêm nay diễn đàn đại học Nam Lăng sắp bùng nổ rồi!”

“Sao thế?”

Hạ Thiên ho nhẹ một tiếng: “Liên quan đến trợ giảng Tôn ở phòng thí nghiệm các cậu.”

Chu Tinh Thần không cảm thấy bất ngờ, dù sao thì bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào như vậy, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.

Hạ Thiên biết đêm nay cả quá trình đều có sự tham dự của cô, việc nhỏ không đáng kể thì lược bớt không đề cập tới, nói thẳng điểm mấu chốt: “Nghe nói lúc ăn cơm, giáo sư Từ của các cậu phát cáu, đánh trợ giảng Tôn?”

Chu Tinh Thần thình lình bị nước mía làm sặc, gương mặt đỏ bừng, qua một hồi lâu mới hòa hoãn: “Sao có thể?!”

Lan truyền kiểu gì thế?

Hạ Thiên tiếp tục nói: “Có người tận mắt nhìn thấy, trợ giảng Tôn vác gương mặt in hằn dấu bàn tay đi ra, còn có ảnh nữa, dấu tay rất rõ ràng, người đánh chắc chắn là rất tàn nhẫn…”

Sở dĩ mục tiêu tập trung lên người giáo sư Từ, là vì toàn bộ phòng thí nghiệm, không có người thứ hai dám làm như vậy.

Chu Tinh Thần để ly xuống, ngữ điệu khẳng định: “Không phải giáo sư Từ.”

Chắc là sau khi mọi người đi, lương tâm trợ giảng Tôn cắn rứt, tự mình đánh mình?

Hạ Thiên thấy cô đang suy nghĩ sâu xa thì rất biết chừng mực, không hỏi tiếp nữa, nhẹ giọng nói thầm: “Mình cũng cảm thấy giáo sư Từ không giống người như vậy.”

Tuy bình thường nhìn ông rất nghiêm túc, lúc nói chuyện luôn cho người ta cảm giác không giận mà uy, thời điểm bảo vệ luận văn còn hỏi một sinh viên xuất sắc đến mức người ta á khẩu không trả lời được, nam sinh đó có bề ngoài khôi ngô, học tập ưu tú, ở trên bục luống cuống đến mức đỏ mắt, hiện trường không biết bao nhiêu nữ sinh đến xem, trái tim như tan vỡ.

“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa.” Hạ Thiên lấy một cái hộp phía sau, “Ta đa! Đây là quà tân niên cho cậu.”

“Cái gì đấy?”

“Nhìn xem là biết chứ gì.”

Chu Tinh Thần mở hộp ra, bên trong là một... con mèo màu hồng lớn bằng bàn tay? Chuẩn xác mà nói, chắc là một con mèo máy.

Hạ Thiên thò qua: “Cậu xoa đầu nó đi.”

Ngón trỏ Chu Tinh Thần nhẹ nhàng chạm vào, quanh thân chú mèo con màu hồng hiện lên ánh sáng xanh: “Xác nhận vân tay thành công, bắt đầu trình tự khởi động, 3S, 2S…”

Tiếp theo, cô nhìn thấy con mèo từ từ mở mắt, đôi mắt màu xanh biển, trong suốt sáng ngời như đá quý, còn nghịch ngợm chớp mắt với cô: “Ghi chép số liệu thành công.”

Nó vận hành, không ngừng phát ra ánh sáng xanh.

“Meo ~”

Rốt cuộc chú mèo cũng dừng lại, giơ móng vuốt chạm vào tay Chu Tinh Thần: “Chào chị Tinh Thần, em là Chu Tiểu Bảo.”

Tai Chu Tinh Thần bị âm thanh nũng nịu của nó làm mềm đi: “Chào em.”

Chu Tiểu Bảo cố ý bán manh [1] cọ tay cô: “Sau này chúng ta chính là bạn bè tương thân tương ái.”

[1] Bán manh: manh xuất phát từ chữ moe trong tiếng Nhật, chỉ những người, những sự việc đáng yêu, bán manh là cố tỏ ra dễ thương để được người ta thích

Một tiếng “phần phật” vang lên.

Phía sau lưng nó đột nhiên toát ra hai cái cánh, bay… bay lên trời.

Chu Tinh Thần kinh ngạc cảm thán: “Hạ Thiên, rốt cuộc nó là… cái giống loài gì?”

“Cái này tạm thời bảo mật,” Hạ Thiên ôm bả vai cô, cười đến mức cả người run rẩy: “Rồi cậu sẽ biết thôi.”

Thần thần bí bí.

Sau khi Hạ Thiên rời khỏi đây, Chu Tiểu Bảo vẫn bay không biết mệt, di chuyển khắp nơi trong phòng, nghiêng đầu nhìn máy chiếu sao trời [2], dường như là rất tò mò, đưa tay muốn chạm vào…

Chu Tinh Thần buồn cười thu hồi ánh mắt, vừa lúc Từ Tâm gửi tin nhắn đến, hỏi cô tài liệu liên quan đến việc chứng thực Weibo, cô sửa sang rồi gửi qua, đang định rời khỏi giao diện, chợt nghĩ đến cái gì đó, bấm vào Weibo Phó Hành Quang.

Đã lâu Weibo của anh không đổi mới, lần mới nhất vẫn là bài đăng tuyên truyền album bốn năm trước. Weibo chỉ có vài bài viết ít ỏi, liếc mắt một cái là có thể thấy hết.

Số người đang theo dõi cũng không có gì thay đổi. Danh sách người đang theo dõi, ngoài bố anh là Phó Thời Cẩn và mẹ là Mai Nhiễm, còn có một ít cộng sự trước kia, tổng hợp lại cũng được hơn một trăm người.

Không giống cô, chơi Weibo đã nhiều năm, số người đang theo dõi vẫn giữ ở hàng đơn vị.

Chu Tinh Thần tùy ý bấm vào một topic trên Weibo, bình luận bên dưới rất náo nhiệt, phần lớn là chia sẻ cảm xúc khi xem phần Easter egg của Liệt Cẩm Phong Hoa, cùng với thảo luận xem có phải anh sẽ tái nhậm chức không…

Cô hy vọng anh quay lại không?

Hy vọng chứ?

Người như Phó Hành Quang, thích hợp đứng ở nơi lóa mắt.

Nhưng anh lại chính miệng nói không.

Được rồi, để tay lên ngực tự hỏi, cô cũng có cùng khuynh hướng với sự lựa chọn của anh.

“Meo!”

Rốt cuộc Chu Tiểu Bảo cũng kết thúc hoạt động thám hiểm, ngoan ngoãn ngừng trong tầm tay cô, “Em nên ngủ rồi.”

“Ừ ừ” Chu Tinh Thần phản ứng chậm nửa nhịp, “Ngủ ngon.”

Nó còn sờ tay cô, “Chị đừng ngủ quá muộn đấy!”

Nói xong, nó tự mình nằm vào hộp, hai cái cánh nhỏ cắm vào đế hộp để sạc pin, chỉ trong chốc lát đã nhắm mắt “ngủ”.

Chu Tinh Thần tắt đèn bàn, cầm đồ ngủ vào phòng tắm rửa mặt.

. . .

Phó Hành Quang đặt vé máy bay vào hai giờ chiều mùng bảy, anh ra cửa trước hai tiếng, chuẩn bị đến đại học Nam Lăng đón Chu Tinh Thần, trên đường thì nhận được điện thoại của Mai Cửu.

“Hết sốt chưa?”

“Rồi.”

Mai Cửu cười sâu xa, “Chị biết ngay con bé đến, bảo đảm là có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào.”

Phó Hành Quang cũng cười theo, xem như ngầm đồng ý.

“Em đoán xem giờ chị đang ở đâu?”

“Nơi nào?” Anh hỏi theo bản năng, nhưng trong lòng đã có đáp án.

“Thành phố A.”

Nếu anh nhớ không lầm, lúc này Nguyễn Minh Huy đang ở thành phố A.

Cô chị họ này, sau nhiều lần bị “chặn ngoài cửa”, vẫn còn giữ nghị lực không đâm vào tường nam không quay đầu lại, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, nếu đổi lại là những cô gái da mặt mỏng khác, có lẽ đã bỏ cuộc từ lâu.

Nếu trước đây mình cũng giống cô ấy, có phải rất nhiều chuyện sẽ khác đi không?

Lúc ấy còn… quá bồng bột.

Một phần vì quan tâm quá sẽ loạn. Một phần khác vì còn xốc nổi, quá để ý cái gọi là lòng tự trọng.

Phó Hành Quang lắc đầu tự giễu, quá khứ đã trở thành tiếc nuối không thể bù đắp, cho nên, mỗi một bước của tương lai đều phải đi thật cẩn thận.

“Không nói chuyện với em nữa, chị phải đi mua vài bộ đồ thật đẹp,” Mai Cửu hơi dừng lại, “Tình huống đặc thù thì phải dùng thủ đoạn đặc thù.”

Cô ấy thế này là muốn dùng thủ đoạn đặc thù gì đây?

Nguyễn Minh Huy là người nội liễm như vậy, ngoại trừ chị gái và cháu gái, ngay cả tay con gái còn chưa từng cầm, anh ấy sẽ… Chịu nổi sao?

Lỡ mà đến lúc đó lại phản tác dụng…

Vì chút “hỗ trợ” của cô ấy, Phó Hành Quang vốn định nói thêm vài câu, không ngờ cuộc gọi đột nhiên bị cắt đứt: “Tút tút tút.”

Quên đi, để chị ấy tự cầu phúc vậy.

Nửa giờ sau, chiếc Cayenne [3] màu đen dừng ở cửa phía đông đại học Nam Lăng, Chu Tinh Thần đang đứng dưới tàng cây chờ, anh đi qua, cầm chiếc vali màu bạc cô để một bên: “Hành lý ít vậy thôi?”

“Vâng,” Chu Tinh Thần gật đầu, “Mang theo không nhiều lắm.” Đa số đồ ở nhà cũng có.

Sau khi ngồi lên xe, Chu Tinh Thần không nhịn được, lại nhìn anh một cái.

Lúc vừa gặp mặt cô đã phát hiện, hôm nay quần áo anh và cô mặc... Rất giống một cặp.

Anh là áo sơmi màu lam đậm cùng quần jean, còn cô là áo len màu lam cùng quần jean.

Tựa như đã hẹn trước.

Sự ăn ý này khiến tâm tình của cô tốt hơn vài phần, cảm thấy lộ trình dài đằng đẵng đi qua chỉ trong chớp mắt.

Đến sân bay, Phó Hành Quang tìm một chỗ cho cô ngồi xuống, nhét sữa vào tay cô, mình thì xách theo hành lý của cô đến quầy chuyên dụng lấy thẻ lên máy bay.

Số người xếp hàng không nhiều lắm, chỉ mười phút là anh quay lại.

“Chờ ở đây hay vào phòng nghỉ chuyên dụng?”

Chu Tinh Thần nói: “Ở đây đi.” Nghe đủ loại ngôn ngữ, rất thú vị, cũng tràn ngập hơi người.

Phó Hành Quang ngồi xuống bên cạnh: “Cũng được.”

Cô thầm nghĩ, vé máy bay là anh đặt, phải chuẩn bị gì đó làm quà đáp lễ mới được.

Đưa cái gì thì tốt nhỉ?

Anh còn thiếu gì đây?

Suy nghĩ đến lúc thông báo lên máy bay vang lên, cô vẫn không có manh mối, buồn rầu đến mức muốn tạm thời buông xuống, không ngờ đến khi tìm chỗ ngồi, nhìn thấy cánh tay anh lóe qua trước mặt, bỗng nhiên có chủ ý.

Chắc là anh sẽ thích phần quà này.

“Nghĩ gì đó” Bên tai có âm thanh trầm thấp tới gần, “Vui vẻ như vậy?”

Mùi hương trên người anh rất dễ ngửi, gần trong gang tấc, khoảng cách như vậy cho người ta một cảm giác rất thân mật. Bên tai Chu Tinh Thần nóng lên, “Được về nhà, đương nhiên là vui rồi.”

Phó Hành Quang cong ngón trỏ gõ trán cô, “Ừ.”

Vừa qua giờ nghỉ trưa, rõ ràng Chu Tinh Thần còn muốn nói chuyện với anh, bất tri bất giác lại buồn ngủ, đầu nghiêng qua rồi lại vội vàng thẳng lên, che miệng ngáp một cái.

“Buồn ngủ à?”

Cô lẩm bẩm một tiếng, phát ra âm thanh mơ hồ ngay cả mình cũng nghe không hiểu, lại tiếp tục cùng mí mắt đánh nhau, mơ hồ cảm giác trên vai có độ ấm thuộc về anh phủ lên, thân người cũng nghiêng qua chỗ anh.

Chu Tinh Thần đột nhiên nhảy dựng, cơn buồn ngủ tiêu tán vài phần, rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn làm theo ý nguyện, tựa vào người anh, thậm chí còn cọ nhẹ ở cổ anh hai cái…

“Ngủ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play