“Yến cô nương cũng là người thích rượu ngon sao?” Trình Mục Du đi đến bên người nàng, ngồi lên cùng một phiến đá, “Chỉ tiếc án chưa phá được, nếu không Trình mỗ cũng có thể uống với cô nương vài chén.”

Yến Nương nhàn nhạt cười một chút, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, “Ta chỉ mượn rượu nhớ người thôi.”

“Nhớ người?”

“Ừ, nhớ người.” Yến Nương ngơ ngác nhìn Trình Mục Du, cặp mắt kia trong chốc lát giống một lão nhân bảy mươi, trong chốc lát lại giống hài đồng năm sáu tuổi, trong tang thương lộ ra đơn thuần, trong đơn thuần lại lộ ra hàm súc.

Thấy Trình Mục Du bị mình nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên nàng mới đứng dậy, đi đến một gốc cây liễu, cầm lấy một cành cây rũ xuống rồi câu có câu không thưởng thức nói, “Đại nhân điều tra Kinh phủ có phát hiện ra gì không?”

Trình Mục Du hít vào một hơi, “Ngoài ngăn tủ của Kinh Trần Cẩm thì cũng không có bất kỳ chỗ nào khả nghi.”

“Cũng chưa từng phát hiện chỗ nào có mật thất sao?”

“Vì sao cô nương lại hỏi như vậy?”

“Nếu hắn cầm tù nhiều nữ tử như vậy thì tất nhiên phải tìm một chỗ ẩn nấp, nếu không thì đã sớm bị người ta phát hiện rồi không phải sao?” Yến Nương quay đầu lại nhìn hắn.

“Nhưng người của ta đã lật cả Kinh phủ lên mà vẫn không phát hiện cái gì. Hiện tại ta hoài nghi chỗ Kinh Trần Cẩm cầm tù những nữ nhân đó có lẽ không phải ở Kinh phủ. Có lẽ hắn tìm một tòa nhà ở bên ngoài làm chỗ ẩn nấp rồi khóa các nàng lại bên trong cũng chưa biết chừng.”

“Nhưng nhà nào mà không có cửa sổ và cửa chính chứ?” Yến Nương lẩm bẩm.

“Không có cửa sổ cũng không có cửa chính ư? Yến cô nương đã phát hiện ra cái gì mà Trình mỗ chưa từng phát hiện ra sao?” Trình Mục Du vội vàng đi lên trước hỏi, “Nếu có, mong cô nương biết gì nói hết, bởi vì Tích Tích sợ là mệnh ở sớm tối, không thể tiếp tục chờ.”

“Không dối gạt đại nhân, tối hôm qua ta ở bên hồ thấy hồn phách của Ký Dao …” Nàng mới nói được đến đây thì bị một tiếng gọi ầm ĩ dồn dập đánh gãy.

Từ xa có một gã nha dịch đầu đầy mồ hôi chạy tới, thần sắc hắn hoảng loạn chạy một đường dọc theo phòng ngoài tiến vào sân, ôm bụng cố nén hơi thở nói: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì mà ngươi bị dọa thành thế này?” Trình Mục Du lạnh giọng hỏi.

“Thi thể…… Thi thể đều…… Đều bị ăn luôn……”

Trình Mục Du bị cả kinh nên nhất thời nói không ra lời, Yến Nương đã giành trước một bước mà phi như bay ra ngoài, lao lên ngựa phóng đến Thẩm gia từ đường. Bên ngoài từ đường có ba bốn nha dịch, bọn họ sắc mặt trắng bệch, cả người run đến cơ hồ không đứng thẳng được, phải đỡ tường mới có thể chống đỡ cơ thể.

Trình Mục Du cũng xuống ngựa, vọt vào trong từ đường. Lúc nhìn thấy cảnh tượng trong đó hắn mới hiểu vì sao những hán tử ngày thường đều luyện võ mà hiện tại lại bị dọa thành cái dạng này: Toàn bộ thi thể trong viện đều không thấy, thay vào đó là một mảnh dầu pha lẫn máu. Bởi vì những thi thể đó bị ngâm nước nhiều ngày nên máu đã sớm đông lại, trộn cùng với mỡ, biến thành trạng vật như đậu hũ. Rải rác đây đó vẫn còn rơi rụng vài miếng móng tay, mấy cái răng, dưới ánh trăng càng trở nên âm trầm.

Yến Nương đứng bên trong đống đỏ thẫm kia, ánh mắt lẫm lẫm, sắc mặt trắng đến dọa người.

“Sao lại thế này?” Trình Mục Du cảm thấy chính mình cũng sắp không thở nổi, giọng hắn nghẹn ngào dò hỏi một nha dịch bên người.

“Hồi bẩm đại…… Đại nhân,” nha dịch kia nơm nớp lo sợ nói, “Bọn thuộc hạ phụng mệnh gác Thẩm thị từ đường, tới nửa đêm thì mấy huynh đệ chịu không nổi nên ngủ gục. Nhưng mới qua không lâu đã nghe thấy mấy tiếng lách cách phát ra từ bên trong, bọn thuộc hạ mở to mắt rồi nhìn thấy một cái…… Một cái……” Hắn nói không được nữa, mồ hôi lạnh lại đổ một tầng, tẩm ướt quần áo sau lưng.

“Nhìn thấy gì?” Trình Mục Du cau mày thúc giục nói.

“Thấy được…… Một hài tử……”

“Hài tử?”

“Cái thứ đó giống hài tử nhưng lại không phải hài tử, bởi vì đầu nó so với người lớn còn to hơn, lại dẹp lại, nhọn. Nó đưa lưng về phía bọn thuộc hạ, ngồi xổm trên mặt đất, trong tay bắt lấy một khối thi thể mà há mồm gặm. Bọn thuộc hạ bị cảnh tượng quái dị đó dọa sợ tới mức không nói ra lời, đúng lúc đó cái thứ kia nghe được động tĩnh từ phía sau nên quay đầu lại.” Nha dịch kia nói tới đây đã run đến lợi hại, hắn nắm chặt góc áo, khóe mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Trình Mục Du, “Miệng nó rất lớn, khóe miệng ngoác tận mang tai, đầy miệng đều là máu huyết, đôi mắt còn đỏ hơn mắt thỏ, lại lớn như chuông đồng. Nó nhìn đến bọn thuộc hạ thì lập tức há miệng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp. Trong cái miệng rộng kia đều là răng, mỗi cái đều dựng lên, tựa như…… Tựa như một bông hoa hướng dương lớn……”

Nghe hắn nói xong, Trình Mục Du chậm chạp không đáp lại. Nha dịch kia thấy hắn sắc mặt âm trầm dọa người thì cũng không dám nói nhiều mà lặng lẽ rời khỏi đó, đứng sang một bên.

Mây trên trời đến rồi đi, ánh trăng bao trùm trong những đám mây giống như sợi bông. Trình Mục Du đứng tại chỗ, trước mặt đều là máu huyết, hắn chỉ cảm thấy bản thân chưa bao giờ thất bại đến thế. Việc của Tích Tích chưa có đầu mối, mà đối mặt với một con quái vật như quỷ đói này hắn càng không có cách gì xoay xở. Hắn thậm chí không muốn tin tưởng nam nhân đang nản lòng này là mình. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là niềm kiêu ngạo của Trình gia, đọc đủ thứ thi thư, tinh thông y thuật đồng thời võ nghệ cũng không có hoang phế. Mười bảy tuổi hắn đã tùy quân xuất chinh, cũng bắt sống một viên đại tướng của Liêu quân. Nhưng hiện tại hắn lại như một con báo rơi vào bẫy rập, cho dù có mười tám môn võ nghệ cũng không thể thi triển, chỉ có thể trơ mắt chờ cho đến sức lực bị tiêu hao hầu như không còn.

Một bóng dáng yểu điệu lóe qua trước mắt hắn, Trình Mục Du bỗng nhiên ngẩng đầu, “Yến cô nương, ngươi muốn đi đâu?”

“Núi Khâu Hưng.” Giọng nàng lanh lảnh như ngọc châu, không chút ướt át bẩn thỉu.

“Nó ở nơi đó?”

“Không sai,” giọng nàng rất bình thường, “Nhưng ta thấy đại nhân muốn ở lại đây hối hận hơn nên Yến Nương xin không quấy rầy, cáo từ trước.” Nàng vừa nói xong đã bước chân qua cửa.

“Từ từ,” Trình Mục Du gọi nàng lại, “Trên núi hung hiểm, cô nương một người đi sợ là không ổn. Còn nữa,” hắn lại bỏ thêm một câu, “Không bảo vệ được chứng cứ là trách nhiệm của Tân An phủ, Trình mỗ tuyệt không thể buông tay mặc kệ.”

Yến Nương nhướng mày, “Đại nhân có biết chính mình phải đối mặt với cái gì không?”

Trình Mục Du đi đến bên người nàng nói, “Mặc kệ là cái gì, ta đều phải đi tìm hắn, huống hồ có cô nương ở đó, Trình mỗ thật ra lại không cảm thấy sợ hãi.”

Yến Nương cong môi cười, cầm dây cương nhảy lên ngựa. Nàng hung hăng đánh lên mông ngựa một cái, sau đó chạy thẳng đến núi Khâu Hưng.

Trình Mục Du quay đầu lại nhìn một nha dịch, “Ngươi đi nói cho Sử Phi, Sử Kim để bọn họ tiếp tục tìm Tưởng cô nương, còn vài người khác theo ta xem cái thứ ăn xác người kia là cái thứ gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play