Trên đường phố Ngọc Tuyền trấn vô cùng vắng lặng, hoàn toàn không có không khí náo nhiệt trước tiết Đoan Ngọ. Chỉ có tòa “Diêu” kia lẻ loi đứng ở góc đường, lạnh lùng nhìn Trình Mục Du dẫn một đội ngũ chạy như bay đến Kinh phủ.

Kinh gia đại trạch ở ngay trước mắt, nhưng kỳ quái chính là bên ngoài tòa đại trạch không hề có thủ vệ, đại môn cũng không khóa mà hai cánh cửa mở to phơi bày tình cảnh hỗn loạn bên trong ra ngoài.

Trình Mục Du ra ý bảo Sử Kim đi qua nhìn. Sử Kim ngầm hiểu nên nhảy xuống ngựa, đi vào bên trong cánh cửa bắt lấy một tiểu nha đầu đang bưng chậu nước chạy ở phía trước hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế, sao những người này lại loạn thành một đoàn thế này?”

Nha đầu kia thấy người của quan phu đến thì ấp úng nói, “Tiểu thư, tiểu thư treo cổ tự sát, hiện tại còn chưa cứu được người về……”

Nghe thế, Trình Mục Du cả kinh nhảy khỏi lưng ngựa sau đó chạy đến hỏi, “Ngươi là nói Kinh tiểu thư tự sát sao?”

Tiểu nha đầu mặt như tro tàn nói, “Tiểu thư luôn luôn dậy sớm, nhưng hôm nay Thu Nguyệt cô nương trong phòng tiểu thư phát hiện cửa phòng vẫn đóng nên đi vào xem mới phát hiện tiểu thư đang treo cổ bằng một giải lụa trắng. Cũng may thời gian chưa lâu nên người còn chưa tắt thở hẳn, có điều đến bây giờ vẫn hôn mê, cũng không biết có tỉnh lại được không.” Nàng ta lau một phen nước mắt nói, “Chỉ là hoạ vô đơn chí, việc còn chưa dừng ở đó.”

“Sau đó còn xảy ra chuyện gì?” Trình Mục Du nôn nóng hỏi.

“Lão gia vì việc này sứt đầu mẻ trán, nhưng người dưới còn phát hiện thiếu gia cũng không thấy đâu. Hắn mang theo một nửa ngân phiếu trong phủ. Không ai biết hắn đi đâu nhưng lão gia đến trong phòng hắn thì phát hiện…… Phát hiện……” Nàng ta không nói được nữa, một khuôn mặt vừa hồng vừa trắng.

Trong lòng Trình Mục Du đã hiểu vài phần, hắn bước nhanh vào bên trong. Yến Nương cùng Sử gia huynh đệ đi theo phía sau bước vào bên trong tòa Kinh gia đại trạch âm trầm này.

Trong phòng Kinh Trần Cẩm đầy người, Kinh lão gia đang ở giữa đám người đó. Chẳng qua hiện tại ông ta đang nghiêng nghiêng ngồi lệch trên một cái ghế, sớm đã mất đi thần trí, chòm râu màu trắng cùng lông mày rũ trên mặt khiến ông ta già hơn tuổi thật rất nhiều.

Thấy Trình Mục Du đi vào trong phòng, một lão nô cầm đầu “Đông” một tiếng quỳ xuống, “Đại nhân, lão gia…… Lão gia đã bất tỉnh nhân sự, tiểu thư lại sinh tử chưa biết, có thể mong đại nhân chờ lão gia thân thể khôi phục chút lại đến tra xét có được không?”

Trình Mục Du thấy thần sắc ông ta hoảng loạn quỳ trước một tấm bình phong thì biết trong đó có quỷ. Hắn bất động thanh sắc đi đến trước tấm bình phong, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn như quả hạch đào của lão nô kia nói, “Tra xét? Kinh phủ có cái gì mà Tân An phủ phải tra xét chứ?” Dứt lời, hắn nhẹ lùi người về sau, lập tức đánh vào bình phong khiến nó ngã ra đất.

Trong đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, một đám sốt ruột chạy tới chỗ Trình Mục Du, ý đồ muốn dựng cái bình phong kia lên nhưng tất cả đã quá muộn. Một khắc bình phong kia ngã xuống, ngăn tủ bằng gỗ đàn ở đằng sau đã bại lộ ở trước mắt mọi người, cửa tủ rộng mở, bên trong có mấy đồ vật kỳ quái.

Trình Mục Du đi tới bên tủ, lấy ra một cái chai, mở nút gỗ đưa đến bên mũi ngửi sau đó lại cầm một cái bình khác lên. Sau khi ngửi toàn bộ hắn lại bất động thanh sắc nhìn hai tầng roi ở phía dưới cùng các kiểu châm, tất cả đều được hắn xem cẩn thận. Động tác của hắn rất chậm nhưng đối với đám tôi tớ trong phòng thì giống như dụng hình. Hắn đang dần dần lột bỏ lớp áo ngoài hoa lệ của Kinh phủ, lộ ra một tầng rận dơ bẩn bên trong.

Rốt cuộc hắn cũng xem xong mọi vật trong ngăn tủ, lúc này mới quay đầu nhìn Sử Kim, “Đem những thứ roi và châm này đều mang tới Thẩm thị từ đường, ta muốn so chúng nó với miệng vết thương trên các cỗ thi thể, còn nữa, phái một đội nhân mã đuổi theo bắt Kinh Trần Cẩm về đây cho ta.”

“Vâng.” Sử Kim rống lên một tiếng khiến lão nô đang quỳ bên cạnh run lên, “Nhưng đại nhân, những cái chai này thì phải xử lý thế nào?”

“Hỏa linh kho, ngũ thạch tán, đan dương tham……” Mặt Trình Mục Du lạnh lẽo đến dọa người, theo thứ tự liệt kê những cái tên đó ra, “Đây đều là những thứ mị dược khó có được, ném đi có phải quá đáng tiếc không?”

Nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, Kinh Vân Lai đã dần dần tỉnh lại rốt cuộc nhịn không được. Ông ta run run rẩy rẩy đỡ lão nô kia lên, miệng há ra mấy lần nhưng không nói được gì, chỉ có vài giọt nước dãi theo khóe miệng ông ta chảy ra, dính ướt quần áo trước ngực.

“Lão gia, lão gia đừng làm tiểu nhân sợ.” Thấy thế lão nô kia thút tha thút thít nức nở ôm lấy ống quần Kinh Vân Lai, sau đó quay đầu nhìn Trình Mục Du, “Trình đại nhân, thiếu gia làm việc này lão gia hoàn toàn không biết. Nếu không ông ấy cũng sẽ không bị tức thành cái dạng này. Ngài đừng nhìn lão gia thân thể mạnh mẽ nhưng dù sao ông ấy cũng qua tuổi bẩy mươi rồi, mong ngài giơ cao đánh khẽ cho phép lão nô mang lão gia về phòng nghỉ ngơi trước.” Ông ta vừa nói vừa quỳ gối dịch về phía trước vài bước, “Đại nhân, ngài không nể mặt tăng cũng nên nể mặt Phật. Lão gia nhà ta dù sao cũng là công hầu được Hoàng Thượng thân phong, mặc dù nhi tử phạm vào trọng án, cũng không thể liên luỵ đến trên người ông ấy.”

Trình Mục Du nhìn Kinh Vân Lai một cái, thấy khóe mắt ông ta phiếm nước mắt, miệng run run nghiêng mặt sang một bên, rất có bộ dáng của kẻ trúng gió thì cũng không dây dưa nữa mà quay đầu lại nói với Sử Kim: “Điều tra toàn bộ Kinh trạch trong ngoài rõ ràng, bất luận có chút vấn đề gì đều không được buông tha. Còn nữa, đem toàn bộ nha hoàn, gã sai vặt hầu hạ Kinh Trần Cẩm đến đây, tra hỏi xem bọn họ biết những gì thì khai hết, nửa chữ cũng không được giấu.”

“Đại nhân, Tưởng cô nương có thể hay không đã……” Sử Kim nói ra chuyện Trình Mục Du lo lắng nhất.

“Sẽ không,” hắn chém đinh chặt sắt đánh gãy lời Sử Kim, “Lấy tính cách của Tích Tích, ta tin tưởng nàng thà chết đều sẽ không làm súc sinh kia đắc thủ.” Nói đến từ “Chết” này tâm Trình Mục Du “Lộp bộp” một chút, ép đến nỗi hắn thật lâu không thở nổi.

An trí xong sự tình Kinh phủ thì đêm đã khuya, nhưng vụ án vẫn như cũ không có tiến triển. Những người bên cạnh Kinh Trần Cẩm hoàn toàn không biết gì về việc ác hắn đã làm, hỏi đến cuối cùng Sử Kim đã phát hỏa đập nát mấy tảng đá. Những người quỳ trên đất run lên bần bật nhưng nửa chữ cũng nói không ra. Mà ở bên này, Kinh Vân Lai vẫn một bộ chấn kinh quá độ, mấy đại phu đi vào đều lắc đầu đi ra, hết đường xoay xở với bệnh tình của ông ta.

Thời gian từng chút trôi đi, lòng Trình Mục Du giống như bị lửa thiêu, nôn nóng khó an. Hắn đơn giản đi đến một cái sân không người nghĩ lại mọi việc rồi lại tự hỏi bước tiếp theo phải làm thế nào. Nhưng hắn phát hiện Yến Nương so với hắn đã tới trước một bước, giờ phút này nàng đang ngồi trên thềm đá, nhẹ nhấp một ly rượu dưới ánh trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play