Bạch Hàn Phong đi đến trước mắt tên chưởng quầy, đưa chân dẫm mạnh lên cánh tay của hắn rồi nói:

“Ngươi vừa mới nói cái gì, quản gia của ai ta không nghe rõ”

Bị chân của Bạch Hàn Phong nghiến mạnh, tên Chưởng quầy đau đớn đến toát mồ hôi hột nhưng hắn vẫn cứng rắn:

“Đây là sản nghiệp của của quản gia phủ yêu soái Bạch Lâm lão nhân gia, ngươi đây là đang tự đi tìm đường chết”

“Ồ”

Bạch Hàn Phong giả bộ kinh ngạc:

“Cùng họ Bạch, chậc chậc, nể mặt chủ nhân ngươi cùng họ với bản thành chủ, ta có thể bớt cho ngươi số lẻ”

Vừa nói bàn chân của Bạch Hàn Phong lại dẫm xuống mạnh hơn, tiếng kêu răng rắc vang lên, cánh tay của tên chưởng quầy có mặt chuột kia, hoàn toàn bị phế, đúng lúc này, kẻ khi nãy quát kia đã phi thân xuống đại sảnh, vừa đến hắn đã quát lớn:

“Kẻ nào đám động thủ với minh hữu của tộc ta”

Tên mới đến đang định tấn công thì chợt khựng lại, ngay khi nhìn thấy rõ mặt Bạch Hàn Phong, hắn đã thầm kêu không ổn. hắn vội vã thu tay lại đồng thời cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Bạch Thành chủ, mạnh giỏi”

Chưởng quầy nằm dưới đất ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

Thì ra này tên này không ngờ lại chính là Xích Mao con cháu của Thiên Kê Tộc, Bạch hàn phong ngày đầu đến nhậm chức, chính là va chạm với tên này, Xích Mao đã từng bị gia tộc giáo huấn, lại còn phải đến xin lỗi bạch hàn phong, hắn muốn tránh đi còn không kịp sao dám đắc tội,

Bạch Hàn Phong như cười như không quan sát Xích Mao, xem hắn muốn làm gì. Bị Bạch Hàn Phong nhìn đến toát mồ hôi

Xích Mao xoay người một cái tát vào mặt tên chưởng quầy:

“Bạch thành chủ có cái gì dặn dò, ngươi dám không làm theo sao? Bề trên đối với Bạch thành chủ kỳ vọng có thừa, ngươi có mấy cái đầu mà dám vi lệnh lão nhân gia?!”

Chưởng quầy nằm co quắp dưới đất không còn lời nào có thể nói, ánh mắt vòng vo mấy vòng, âm thầm chửi đến 18 đời của Thiên Kê tộc, ăn uống của lão bao năm lúc này lại không dám ra mặt, nhưng lão cũng không dam cứng nữa, danh tiếng ăn chơi của Xích Mao lão biết rõ, tên này còn sợ vị thành chủ này như vậy, lão tính là cái gì, thoáng chốc nặn ra gương mặt tươi cười, vội vàng lết dậy”

“- Ôi chao Thành chủ đại nhân, vì sao không nói sớm… người đâu, mau đưa tiền thuế ra... Không, lấy thêm hai phần nữa, coi như là chúng ta chúng ta chúc mừng Bạch Đại nhân, chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió!”

Bạch Hàn Phong ra hiệu bảo Ưng Lang nhận lấy sau đó bảo tên chưởng quầy, chuẩn bị mấy bàn rượu để tẩy trần cho Ưng Lang,

Ăn uống no say, Bạch Hàn Phong lại dẫn người đi nơi khác thu thuế, có vết xe đổ của người trước, kẻ nào dám không tuân, trong chớp mắt đều nôn ra tiền thuế đầy đủ, khiến đám người phủ thành chủ, nhìn thấy tiền mà sáng cả mắt, thầm nhủ trong lòng, Bạch thành chủ quả nhiên là trí dũng song toàn, đi theo ngài tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.

Ưng Lang cũng gật gù, xem ra gia tộc đã chọn đúng đường, vị thành chủ này tuy trẻ tuổi nhưng làm việc tuyệt đối kín kẽ, cứ như vậy rất có thể sẽ có một ngày giúp gia tộc của lão, nhất phi trùng thiên.

Phía bên Thiên Nhân thành, người của hắn cũng đang triển khai dần, không mấy chốc sẽ nắm chắc con đường nhân loại đi vào thú vực, cứ như vậy, hắn sẽ có một cái sân sau hoàn hảo,

….

Bằng biện pháp như vậy, Bạch Hàn Phong đã bắt hầu hết đám buôn bán phải nộp tiền thuế thường lệ, 1 xu cũng không được thiếu, đám cấp dưới được chia thêm kim tệ, ai ai cũng cười toét tận mang tai, hăng hái làm việc, có thể nói bây giờ cho dù Bạch Hàn Phong có vắng mặt một thời gian dài thì nơi này vẫn đi vào quy củ,

Tuy nhiên Bạch Hàn Phong chưa vui mừng được bao lâu thì, có pháp chỉ của Yêu Chủ truyền xuống, lệnh cho hắn chuẩn bị đại diện Càn Nguyên Thành đi đến Vân Hải Trung Cung tham gia Thú Vực Đại Hội, lệnh cho hắn ngày nay ba năm sau phải có mặt ở Càn Nguyên Thành sau đó cùng với Viên Thuật lên đường, Bạch Hàn Phong ném pháp chỉ xuống bàn thở dài.

“Mẹ kiếp, khi không lại dính vào việc này”

Trước kia, hắn có thể không biết, nhưng Toàn Phong và Thường Phong đã nói cho hắn biết Thú Vực đại hội là cái gì, đây chẳng qua chỉ là trò mua vui của Phúc Lâm Yêu Vương mà thôi, đám dưới đánh đánh giết giết, đám bề trên cười nói thưởng thức tuy rằng, phần thưởng chính là có thể tấn thăng yêu chủ, nhưng hung hiểm biết nhường nào, cứ cho là lên được yêu chủ, dưới tình hình như vậy, bảo sao đám thuộc hạ phục được, cả trăm người mới có năm người được chọn, Bạch Hàn Phong cũng không tin là mình lại may mắn như vậy.

Cũng còn may là thời hạn chuẩn bị tận ba năm, ba năm này nếu như hắn có thể tiến cấp Linh Đan thì tuyệt đối là việc tốt. như vậy mới có thể có nhiều thủ đoạn, bảo toàn tính mạng, nhưng trước hết, còn một mối lo hắn cần phải giải quyết, đó chính là Thiên Kê Tộc, tuy rằng bọn chúng có vẻ thần phục, nhưng Bạch Hàn Phong hiểu rõ, gia tộc này vẫn âm thầm chống đối mình, bằng chứng là bọn chúng vẫn ngấm ngầm ngăn cản người của Bạch Hàn Phong thu thuế,

Một ngày không diệt được Thiên Kê tộc, hắn ở ngôi thành chủ Khô Lâu Thành còn không được yên tâm cho lắm, Hắn gõ gõ ngón tay xuống bàn âm thầm tính toán,

Thời gian tiếp theo Bạch Hàn Phong không rảnh rỗi, thỉnh thoảng một số chưởng quầy cửa hàng đại biểu vài gia tộc đến, vẫn tặng quà, nhưng mục đích là muốn Bạch Hàn Phong nói giúp giùm cho ai đó lên vị trí này, vị trí nọ trong phủ, hoặc là mở đường cho việc chở hàng lậu.

Bạch Hàn Phong mặc kệ, không biết trong lòng hắn có tính toán gì, quà hắn vẫn nhận, nhưng lại chậm chạp sắp xếp người của các gia tộc, mà đám người này không có ai hiền, rất nhanh đã có kẻ tố cáo đến trước điện của Viên Thuật rằng hắn nhận hối lộ.

Càn Nguyên Thành, Viên Thuật triệu Bạch Hàn Phong đến chất vấn:

“- Ngươi làm cái gì? Ngươi không muốn dùng người bọn họ đề cử thì cần gì nhận đồ của họ? Ngươi cũng biết bối cảnh những cửa hàng này, làm vậy chẳng phải là tự tìm rắc rối cho mình?”

, Bạch Hàn Phong trầm giọng nói:

“- Ty chức tuyệt đối không nhận đồ của họ, bọn họ toàn vu oan cho ty chức!”

Viên Thuật ngồi trên ngai cao hỏi:

“- Ngươi thật sự không nhận đồ của họ”?

Bạch Hàn Phong nói:

“- Nếu tính luôn quà mừng ty chức thăng chức, hiếu kính cuối năm thì đúng là có nhận, nhưng có ai chưa từng nhận thứ này?”

Bạch Hàn Phong chối bay, đổ tất cả những thứ đó là quà mừng cuối năm, mà quà đó, thì ngay đến Viên Thuật cùng nhận, chứ đừng nói hắn

“Hử”

Viên Thuật nghe vậy thì cau mày: Bạch Hàn Phong lại nói:

“Nếu người khác thì bọn họ không dám làm như vậy, nhưng ta không có bối cảnh mà ngồi trên vị trí thành chủ, hơn nữa lại là nhân loại nên nghĩ ta dễ ăn hiếp. Thấy ta chắn đường của họ nên muốn đá văng ta ra!

Viên Thuật lộ vẻ mặt tức giận nói:

“- Đúng là hơi khinh người quá đáng!”

Cái này là có người cảm thấy người chống lưng cho Bạch Hàn Phong bối cảnh chưa đủ cứng? à người chống lưng cho Bạch hàn Phong là ai, chính là Viên Thuật hắn,

Hắn lại nhắc nhở:

“- Có người trực tiếp đưa việc này lên Yêu Soái ở bên trên, Yêu Soái lại đưa chỉ xuống chỗ Yêu Tướng, mà Yêu Tướng rất xem trọng việc này, phái người đến điều tra trận thế rất lớn, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Bạch Hàn Phong trầm giọng nói:

“- Ty chức không sợ “

Bạch Hàn Phong thầm hừ lạnh, hắn đang muốn tìm cớ diệt Thiên Kê tộc, còn chưa tìm ra cách thì không ngờ lại có chuyện này, hắn quyết tâm mượn cơ hội này gây sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play