Tướng sĩ biên quan đánh thắng trận, thư sinh hướng về kinh thành say sưa nói
về chuyện này không ngừng. Đợi đi qua thị trấn cách kinh thành này không xa thì tiếng nghị luận cũng dừng lại. Những thư sinh, học sinh đường xa mà tới lúc này cũng không còn trò chuyện vui vẻ nữa.
Trong đám người vào kinh đi thi và làm việc có một hán tử đánh xe bò lúc này “Xi xi” mà bảo con bò nhà hắn đi chậm lại.
Lúc này tấm mành tràn đầy tro bụi trên xe bò bị nhấc lên, một tiểu cô nương tầm 12, 13 tuổi ló đầu ra gọi hắn, “Đại ca, đại ca, còn xa lắm không?”
Người này đúng là Trương Tiểu Bảo từ phía nam của Đại Phượng triều tới đây.
Hắn trừng đôi mắt to như mắt trâu của mình mà nhìn em gái sau đó dùng
tiếng quê nhà mắng nàng, “Muội là cô nương gia, đừng có mà tùy tiện thò
mặt ra.”
Nói xong hắn ấn đầu nàng về, sau đó xốc mành lên gọi Lưu Tam Nương, “Mẫu thân canh chừng nàng chút, tiểu cô nương mà không ra bộ dáng gì hết, quay đầu gặp đại tỷ thì chuẩn bị
tinh thần mà bị ăn đánh.”
“Đại tỷ mới
không đánh muội,” Trương Tiểu Muội nghe được lời này thì cái mông vừa
mới ngồi xuống xe bò lại nhảy bắn lên. Nàng ta giống quả ớt cay nhỏ tức
giận nói với anh trai mình, “Đại tỷ sẽ ôm muội, còn cho muội thịt ăn.”
Dứt lời nàng giơ giơ nắm tay với anh mình, vẻ mặt tức giận bất bình nói: “Những lời huynh mắng muội đều nhớ rõ.”
Trương Tiểu Đệ đi bên kia nghe xong thì chậm rì rì mà quất con bò, sau đó quay đầu lại ôn tồn nói với em gái, “Muội nói to quá, đại tỷ chỉ thích người biết lễ thôi.”
Trương Tiểu Muội nghe thấy lời này thì héo héo mà ngồi xuống dựa vào chẳng chân mẹ mình.
Lúc này Lưu Tam Nương bất chấp mấy anh em họ cãi nhau, bà chỉ lo lắng nhìn
mấy bao tải đồ phía sau rồi nhỏ giọng nói với Trương A Phúc, “Cũng không biết đống thịt khô kia khuê nữ có thích hay không?”
Cho dù vừa ăn tết xong là bọn họ lên đường nhưng càng lên phía bắc thời
tiết càng nóng, trăm cân thịt khô này dù đã hun kỹ nhưng mùi vị mấy ngày nay tựa hồ đã nặng hơn. Lưu Tam Nương thực sự có chút sốt ruột, sợ hỏng thì không có cái gì cho con gái ăn.
“Không sao, không sao.” Trương A Phúc miệng vụng, chỉ đành nói mấy câu “Không sao.”
Lúc này ở bên ngoài xe ngựa Trương Tiểu Đệ đang cùng anh mình dắt xe bò
cũng muốn an tâm nên hỏi Trương Tiểu Bảo, “Đại ca, chỗ này cách nhà đại
tỷ không còn xa nữa phải không?”
Trương
Tiểu Bảo gật đầu, cười nói, “Cách một đoạn nữa thôi. Cữu cữu nói đó là
thôn Phiến Diệp Tử, cách đây nửa ngày đường. Đi gần thêm chút nữa chúng
ta lại hỏi thăm là được.”
Trương Tiểu Đệ
cười hắc hắc, sửa sang lại bộ quần áo mới hắn thay sáng nay sau đó hỏi
Trương Tiểu Bảo, “Huynh thấy xiêm y của đệ đã chỉnh tề chưa?”
“Chỉnh tề, chỉnh tề.” Trương Tiểu Bảo liên tục gật đầu, cũng đánh giá bộ quần
áo mới của mình. Bộ quần áo này mới may hồi tết, tuy mặc vào hơi nóng
nhưng lại mới tinh. Chị cả thấy bọn họ ăn mặc tốt thì trong lòng mới vui vẻ.
*******
Một nhà già
trẻ của Trương gia đang trên đường tới thì bên này, trong nhà chính của
Uông gia, Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu đang ngồi mặt đối mặt
cách một cái bàn.
Đại Phượng triều dùng
hai năm chiến thắng Hạ triều, khiến Hạ triều phải tiến cống vạn lượng
hoàng kim. Bình dân bá tánh trong ngoài kinh thành mỗi khi nói đến việc
này thì đều vui sướng đầy mặt giống như vàng bạc kia đều chảy vào nhà
bọn họ vậy.
Ở Uông gia, sau khi Uông Hàn
thị nghe tin bốn đứa con trai của bà ta đều được thụ phong, đặc biệt là
con trai cả được phong là chính nhị phẩm Tổng Binh thì vui đến mức có
thể xuống đất đi hai bước sau thời gian dài nằm liệt.
Uông gia cũng được thưởng một tòa nhà ở kinh thành gần Trung Vương phủ. Tòa
nhà đó có tám sân, đủ cho mỗi người trong Uông gia chiếm một sân.
Uông Hàn thị vừa nghe xong thì đã đem một cái sân phía trước và phía sau
phân biệt để cho lão gia và con cả xử lý công vụ. Còn dư lại 6 cái sân
thì bốn đứa con trai, bà ta và lão gia tổng cộng chiếm năm cái, con dư
lại một tiểu viện thì để cho nha đầu không biết cố gắng kia ở (cháu bà
ta).
Trương thị kia nói nàng ta sẽ không
theo vào kinh, Uông Hàn thị nghe xong lời này thì trong lòng cười lạnh
không thôi. Bà ta thầm nghĩ lời này cũng coi như thức thời, nếu không
đợi bà ta nạp một người thiếp môn đăng hộ đối cho đứa con trai làm Tổng
Binh của mình thì xem nàng ta còn dám ở Uông gia tác oai tác quái hay
không.
Lần này người của Uông gia đều dọn vào kinh, đám nô bộc cũng đi cùng. Uông Vĩnh Chiêu bớt thời gian rảnh
chạy tới tiểu trạch viện cùng Trương Tiểu Oản đang vội việc may vá mắt
to trừng mắt nhỏ.
Phụ nhân này vẫn cứng rắn lạnh lẽo như cũ.
“Đại công tử đi đi,” Trương Tiểu Oản lại khâu hai mũi trên cái áo mùa hè
nàng làm cho con trai. Lúc này nàng ngẩng đầu không nhanh không chậm nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Chuyện hôn sự của mấy người Nhị công tử ta đã hỏi thăm và ghi hết trên giấy. Ngài xem nếu không có vấn đề gì thì có thể
tìm bà mối tới cửa.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nhíu mày, đôi mắt lại liếc nhìn phong thư kia nhưng lần này
hắn vươn tay rút tờ giấy bên trong ra nhanh chóng nhìn. Hắn thấy chữ
viết trên đó mạnh mẽ có lực, thông tin ghi đầy đủ hoàn cảnh gia đình của các cô nương, còn có lai lịch nhà ngoại đều được liệt kê rõ ràng.
Xem xong hắn gấp trang giấy lại, bỏ vào phong thư rồi thuận miệng hỏi, “Chữ này là đứa nhóc viết sao?”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu.
“Ngươi không phải muốn cho hắn nhận tổ quy tông sao?”
“Ngày sau cần dùng tới chúng ta sẽ tự đến phiền Đại công tử.”
“Hắn cũng là con ta.” Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì không nhịn được giận dữ đập bàn.
“Vâng, có ai bảo không phải đâu.” Trương Tiểu Oản vẫn bình tĩnh nhìn hắn, sau
đó cúi đầu tiếp tục khâu áo trên tay nhàn nhạt nói, “Ngày sau đợi hắn có tiền đồ thì có ai nói hắn không phải con cháu Uông gia và con trai ngài chứ?”
“Ngươi……” Uông Vĩnh Chiêu lại đập
cái bàn, “Ngươi, cái đồ phụ nhân không hiểu biết này, việc này há có thể để nữ nhân như ngươi nói thế nào thì nói sao? Ngươi mau chóng thu thập
tay nải cho ta, lập tức lên xe ngựa!”
Trương Tiểu Oản nhìn cái bàn bị đập đến lung lay, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì cạnh cửa đã vang lên tiếng cười hi hi, một giọng nói trong trẻo vang lên, “Òa, Uông Tổng Binh tới nhà của ta hù dọa nữ nhân gia hả?”
Nói xong đứa nhỏ có khuôn mặt giống hệt Uông Vĩnh Chiêu kia đi nhanh đến
đây, khi còn cách ba bước hắn lập tức nhảy lên người Trương Tiểu Oản.
Sau khi mẹ hắn ôm hắn thì hắn vội làm nũng hỏi nàng, “Mẫu thân đã làm
xong bánh cho con chưa?”
Trương Tiểu Oản hơi nhíu mày, “Không phải đã nói là ngày mai mới làm sao?”
Uông Hoài Thiện vỗ trán nói, “Ai da, xem con này, đây còn không phải bị Tổng Binh đại nhân dọa nên đầu óc choáng váng sao? Mẫu thân phải thông cảm
cho con.”
Trương Tiểu Oản bị hắn chọc dở
khóc dở cười, cũng nhịn không được bật cười lắc đầu, mở miệng ôn hòa nói với người đối diện, “Đại công tử đi thôi, nên là của ngài thì chẳng
chạy được, nếu không phải của ngài thì cũng đừng nhớ thương làm gì.”
Khóe miệng nàng mang theo ý cười nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu nhưng đôi mắt
lại lạnh lẽo. Mấy năm nay hắn đánh giặc nàng đã bảo hộ tốt một nhà già
trẻ của hắn, đến Uông Hàn thị nàng cũng tìm cách để chân bà ta tốt hơn.
Dù Uông Hàn thị kia không cảm kích nhưng bà ta xác thật còn có thể sống
lâu mấy năm nữa. Lúc này bà ta cũng hiểu thêm chút đạo lý, sẽ không lăn
ra chết gây phiền hà cho mấy nam nhân Uông gia đang muốn bò lên cao. Bà
ta cũng sẽ không ngu như trước mà tỏ thái độ với đứa con dâu này để
người ngoài biết. Những việc nàng có thể làm thì đều đã làm thay Uông
Vĩnh Chiêu, nếu hắn còn không biết tốt xấu thì trong cọc mua bán này của bọn họ hắn chính là kẻ nói lời không giữ lời.
Nàng nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu, ngay sau đó lại phóng tầm mắt đến phong thư
kia. Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn nhìn phong thư, thấy nàng thật sự không
biết tốt xấu thì chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Sau đó hắn cũng khinh thường
nhìn đứa nhỏ ki, cứ thế cầm phong thư rồi đứng dậy đi mất.
Uông Hoài Thiện nhìn hắn rời đi, chờ hắn ra cửa thì lập tức chạy đến cạnh
cửa đóng cửa lại. Lúc này hắn mới chạy về vỗ vỗ ngực nói với Trương Tiểu Oản, “Làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng sẽ phải đánh nhau với hắn một trận nên mới muốn đuổi hắn đi trước.”
Hiện tại hắn đã biết mình không có năng lực đi đánh Uông Vĩnh Chiêu nên nghĩ đợi sau này hắn nổi bật hơn sẽ trả hết nợ cũ. Hiện nay hắn sợ Uông Vĩnh Chiêu kích thích bản thân phát hỏa, sợ Cẩu Tử đều không thể ngăn hắn
lại khiến hắn xông lên hung hăng đánh người kia một trận.
Hiện tại tự Uông Vĩnh Chiêu đi rồi khiến hắn rất vui vẻ.
“Được rồi, đi rửa chân tay đi, mẫu thân đi nấu cơm cho con……” Trương Tiểu Oản nở nụ cười, đứng dậy dắt tay hắn mang hắn đến hậu viện.
Nàng đoán trước Uông Vĩnh Chiêu sẽ đến một chuyến cho nên hôm nay không có việc gì nàng mới ngồi ở tiền viện chờ hắn.
Nam nhân kia cũng không làm gì bất ngờ. Chuyện nàng nên làm đều đã làm thay hắn, phồn vinh ngày sau của Uông gia chẳng liên quan gì tới nàng. Cục
diện rối rắm trong nội trạch của nhà bọn họ cũng chẳng liên quan gì tới
nàng.
Nàng chỉ cần con trai của nàng có
thân phận là được. Chỉ cần người nhà họ Uông không ức hiếp hay gây thêm
phiền cho hắn, Uông Vĩnh Chiêu có thể cho hắn ba phần mặt mũi thì ngày
sau Tiểu Lão Hổ của nàng sẽ tự kiếm công danh cho bản thân.
*******
Vào chiều hôm đó, tiền viện bỗng vang lên từng tiếng gõ cửa kêu vang
khiến Tiểu Lão Hổ đang luyện đứng chổng ngược cũng bị kinh ngạc.
Tiểu Lão Hổ truyền cành trên mấy cái cây, lúc bò lên cái cây gần tiền viện
thì hắn ngạc nhiên nhìn thấy mấy người ăn mặc hơi khác bọn họ bên này
đang đứng trước cửa nhà hắn.
Bọn họ đang
nói gì đó với nhau, Tiểu Lão Hổ dựng lỗ tai nghe xong vài câu thì đột
nhiên kinh ngạc cực kỳ. Ngay sau đó hắn không cần suy nghĩ mà như con
khỉ con nhanh chóng leo cành cây về hậu viện. Đến cái cây trước hậu viện hắn lập tức nhảy xuống, còn chưa tới cạnh cửa hắn đã vừa chạy vừa kêu
toáng lên, “Mẫu thân, mẫu thân, không xong rồi, người tới, người nơi đó
tới……”
Lúc này Trương Tiểu Oản đang đốt
đèn đọc sách tưởng Uông Vĩnh Chiêu dẫn người tới. Nàng không hề nghĩ
ngợi mà buông sách, vẻ mặt trầm ổn đi tới phía sau cửa muốn lấy cung
tiễn.
Ai biết lúc này Tiểu Lão Hổ đã chạy tới bên người nàng, nắm chặt cung tiễn trong tay nàng, khuôn mạt nhỏ đỏ bừng kích động dùng tiếng của thôn Ngô Đồng nói với nàng, “Người nơi đó tới, các cữu cữu tới, con nghe được có gọi Tiểu Đệ cữu cữu là Tiểu
Đệ……”
Trương Tiểu Oản lập tức ngây ra,
cung tiễn từ tay nàng trượt xuống nhưng nàng cũng không biết. Nàng đứng
tại chỗ, đầu lưỡi giống như líu lại hỏi Tiểu Lão Hổ, “Cái…… Cái gì? Tiểu Đệ tới sao?”
“Tới, tới……” Tiểu Lão Hổ
gấp cực kỳ, hắn vội kéo mẹ hắn đi đến tiền viện, “Mẫu thân, ngài mau đi
xem một chút, nhìn xem có phải Tiểu Bảo cữu cữu và Tiểu Đệ cữu cữu tới
không.”
Lúc này Trương Tiểu Oản đã bị hắn kéo tới trước cửa. Ở thế đạo này đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tim mình đập loạn lên. Nàng hoàn toàn không nắm giữ được
tiết tấu, trái tim kia kịch liệt phập phồng như muốn nhảy ra khỏi ngực
nàng.
Lúc đến trước cửa lớn, nghe bên ngoài có người gọi từng tiếng “Đại tỷ” thì mắt nàng đã đỏ ửng lên.
Nàng cũng choáng váng, bàn tay kéo cửa cũng run lên. Nếu không phải có Tiểu
Lão Hổ ở bên cạnh sốt ruột giúp nàng kéo cửa thì sợ là nàng không kéo
được cánh cửa kia ra mất.
Chờ cửa vừa mở ra, người bên trong và bên ngoài cánh cửa nhìn nhau, trong nháy mắt hai bên đều choáng váng.
“Đại tỷ năm đó đã đồng ý với bọn đệ là sẽ không rời bỏ bọn đệ mà.” Trương
Tiểu Bảo đứng giữa đám người Trương gia run rẩy tay chân sau đó nghẹn
ngào nói những lời này. Giây tiếp theo một đại hán tử cao lớn cường
tráng như hắn cứ thế đứng ở kia khóc oa oa.
Hắn vừa khóc thì Trương Tiểu Đệ, Trương Tiểu Muội ở bên cạnh cũng như được hạ lệnh mà cứ thế khóc rống lên, đau lòng thật sự.
Bọn họ lúc này cũng không gọi chị nữa mà chỉ bận khóc, giống như muốn đem thương tâm nhiều năm nay khóc ra hết……
Lòng Trương Tiểu Oản đều bị bọn họ khóc nát, nàng mềm chân đi đến trước mặt. Nàng kéo Đại Bảo lúc này đã cao hơn nàng một cái đầu xuống nhìn nhìn,
Tiểu Đệ và Tiểu Muội ở bên cạnh không cam lòng yếu thế cũng rúc đến bên
người nàng. Trương Tiểu Oản rốt cuộc nhịn không được, vươn tay ôm hết
mấy đứa em trai em gái vào lòng, nước mắt rơi xuống, “Ông trời ơi, mấy
đứa sao lại đến được đây?”
Từ thôn Ngô
Đồng tới kinh thành là hơn ngàn dặm, bọn họ đã làm thế nào chứ? Cả nhà
đã phải chịu khổ bao nhiêu, nhìn khuôn mặt phong trần thô ráp như đá của mấy đứa em, Trương Tiểu Oản thất thanh khóc rống lên, khóc hết nước mắt mấy năm nay dồn nén lại.
Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nàng thấy mẹ mình khóc thì tiểu nam tử hán cũng ô ô khóc
lóc. Lúc này hắn thấy phía sau có hai lão nhân gầy yếu thì rất hiểu
chuyện, vừa khóc vừa đi qua trước mặt bọn họ nói, “Ngài chính là ngoại
tổ phụ và ngoại tổ mẫu sao?”
Vợ chồng
Trương thị vốn đứng phía sau mấy đứa con gạt lệ nhưng lúc này hai người
ngây ngốc nhìn đứa nhỏ như thần tiên đang đi tới chỗ mình, lại nghe hắn
dùng giọng thôn Ngô Đồng mà gọi ông ngoại, bà ngoại thì Lưu Tam Nương đã nức nở đến độ không thở nổi. Bà lập tức quỳ xuống, vươn đôi tay tràn
đầy hoa văn thô ráp……
Bà rơi lệ đầy mặt,
muốn sờ mà không dám sờ tay Tiểu Lão Hổ hỏi, “Cháu chính là bảo bảo của
Tiểu Oản sao? Đúng không? Đúng không? Là bảo bảo sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT