Người không ho chết
được nên ghé vào kia bất động. Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn nhìn sắc
trời bên ngoài, nhàn nhạt nói, “Không có việc gì thì đi xuống đi.”
Nói xong nàng đứng dậy đi xuống nhà bếp. Người này muốn sống hay muốn chết
thì đều do bản thân nàng ta thôi. Chỉ cần không đụng tới nàng thì một
người ngoài như nàng cũng chẳng hơi đâu đi quản sống chết của nàng ta.
Sinh mệnh của chính mình thì chính mình cõng.
Lương bà tử trong phòng bếp hiện tại cực kỳ cung kính với Trương Tiểu Oản,
đến đồ ăn dùng nhiều hay ít dầu cũng phải hỏi nàng. Trương Tiểu Oản
không phải người lắm miệng, thường chỉ nói vài lời chính sau đó ở bên
cạnh nhìn.
Nàng cũng không nhiều chuyện,
việc của người nào nên làm thì làm, nếu ai lười làm thì nàng cũng chẳng
gọi đến dạy bảo, chỉ đơn giản giảm nửa lượng cơm đi.
Nha hoàn Hạnh Nhi bò được lên giường Uông Quan Kỳ nên coi mình có chút
quyền mà trộm lười đã bị cắt cơm mấy ngày. Nàng ta đến bên giường Uông
Quan Kỳ cáo trạng không được thì đành rưng rưng đi quét nhà, giặt quần
áo, làm những việc nên làm.
Trương Tiểu
Oản lẳng lặng nhìn từng ngọn gió thổi cỏ lay của cái nhà này ở dưới mí
mắt của mình. Ai lén yêu đương vụng trộm với ai, ai lén ve vãn đánh yêu
với ai, nhà đầu Hạnh Nhi kia dù có gian díu với lão gia nhưng cũng ngầm
cấu kết với hộ viện nào nàng cũng không quan tâm. Những việc cá nhân này của bọn họ nàng cũng để mặc, chỉ cần không chạm đến việc quản gia của
nàng thì nàng vẫn mắt nhắm mắt mở.
Nàng
chỉ là cùng Uông Vĩnh Chiêu trao đổi điều kiện và đến quản gia, những gì làm được nàng sẽ cố gắng, tận tâm, còn những cái còn lại nàng không
quan tâm.
*******
Người chết nhiều, ôn dịch hoành hành, bên ngoài người ta thường chất thi thể thành núi rồi châm lửa đốt.
Tiểu Lão Hổ trộm đi xem qua một lần, sau khi trở về liên tiếp mấy ngày hắn
đều gặp ác mộng. Vì thế buổi tối Trương Tiểu Oản trở về hậu viện ngồi
bên mép giường đợi hắn ngủ mới đi.
Qua
hai ngày, không biết Uông Hàn thị nghe ai nói mà để một bà tử tới mời
Trương Tiểu Oản lại đây. Vừa thấy người bà ta đã mở miệng mắng Trương
Tiểu Oản không giữ đạo làm vợ, luôn qua đêm trong hậu viện toàn người
lạ.
Lần này Trương Tiểu Oản đợi bà ta
mắng xong thì không đứng dậy đi làm việc của mình như ngày thường mà lại mang một cái gương đồng đến trước mặt Uông Hàn thị để bà ta tự nhìn bộ
dạng đầu bù tóc rối, khắc nghiệt khô kiệt như ác quỷ của mình. Ngoài
miệng nàng không nặng không nhẹ mà hỏi bà ta, “Bà có biết vì sao Đại
công tử phải mời tôi tới quản gia không?”
Uông Hàn thị bị hình ảnh trong gương của chính mình làm cho khiếp sợ, lúc
này bà ta “Ô ô” mà kêu, một tay che mắt một tay liên tục đẩy cái gương
trong tay nàng ra.
Trương Tiểu Oản để cái gương sang một bên, dọn ghế dựa lại ngồi trước mặt bà ta, tay chống cằm nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài. Chờ đến khi Uông Hàn thị nức nở
xong nàng mới tiếp tục chậm rãi nói, “Bà đã thấy rõ bộ dáng hiện giờ của mình chưa? Con trai cả của bà sợ bà khiến cả Uông gia chết theo, phu
quân của bà cũng sợ bà quản cái nhà này đến chia năm xẻ bảy nên mới
không thể không xuống nước mời một nông phụ như ta tới thay bà quản cái
nhà này.”
Trương Tiểu Oản nói xong câu
này thì lắc đầu cười cười, nói thật nàng cũng bai ai thay hai nam chủ
nhân của Uông gia này. Phàm là một nữ chủ nhân khác thì bọn họ cần gì
phải xuống nước nhờ một người không có lòng dạ nào với cái nhà này như
nàng? Bọn họ cũng sẽ chẳng phải đem đứa cháu bọn họ xem thường kia coi
như trưởng tôn.
Nhưng nếu không phải có Uông Hàn thị thì nàng cũng sẽ chẳng có cơ hội đàm phán với Uông Vĩnh Chiêu. Đúng là thời thế tạo người.
“Bà cứ tiếp tục lăn lộn đi, lăn lộn tới chết thì cũng lắm là mấy đứa con
trai mới vừa được phục chức kia của bà sẽ phải từ chiến trường về chịu
tang. Đời này bọn họ cũng đừng mong có cơ hội ngóc đầu lên nữa. Lúc đó
toàn bộ Uông gia cũng sẽ phải chôn theo bà, nói vậy ở địa phủ mấy người
chắc sẽ có ngày lành đó.” Trương Tiểu Oản đứng lên, đi đến ngồi xuống
trước mặt Uông Hàn thị lúc này đang vùi đầu vào gối, đột nhiên nàng kéo
mặt bà ta lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẩn đục kia mà nói từng chữ,
“Bà nghe cho rõ đây, nếu không muốn xuống địa ngục bị dầu chiên, lửa
nướng thì tốt nhất nên ăm cơm, uống thuốc, đợi mấy đứa con trai của bà
thăng chức thật nhanh. Đến khi bà ngồi ổn vị trí không thể lung lay rồi
hẵng nghĩ cách tra tấn một thôn phụ như ta.”
Không biết lúc này Uông Hàn thị muốn nói cái gì nhưng lời thốt ra chỉ có oa
oa. Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y trước ngực cho bà ta, lại đắp
chăn cho bà ta rồi mới đi ra ngoài trong tiếng oa oa của bà ta.
Nàng chỉ có thể tận lực đến thế, nếu Uông Hàn thị vẫn ngu xuẩn thì chắc chắn dù Uông Vĩnh Chiêu có giúp Uông gia mưu tiền đồ thế nào thì về sau cũng sẽ bị Uông Hàn thị liên lụy.
Nếu quả
thật tới một bước kia thì Uông Hàn thị đáng thương có lẽ không biết theo bản tính tàn nhẫn của con trai và chồng bà ta khả năng sẽ tự quyết định sống chết của bà ta.
Dã tâm bò lên trên
của mấy người Uông gia kia đã viết hết trong ánh mắt của bọn họ. Nam
nhân có dục vọng lớn như thế làm gì chứa được kẻ luôn ngáng chân mình
chứ.
*******
Đối với
những việc Trương Tiểu Oản làm ở Uông gia, Uông Quan Kỳ căn bản không
nhúng tay. Lúc Trương Tiểu Oản phải nhờ ông ta ra mặt thì ông ta cũng ra mặt thay nàng thị uy.
Những ngày Trương
Tiểu Oản thay Uông gia quản gia kỳ thật không gặp khó xử với những người trong nhà, cái khó nhất chỉ là lương thực không đủ, dược liệu thiếu.
Lương thực trong hậu viện nàng cũng gánh hai gánh tới như đã nói với Uông Quan Kỳ, nhiều hơn thì nàng không cho được.
Cho nên khi bên ngoài loạn lên, nàng vẫn mua được hạt giống, lệnh cho người hầu trong nhà đều cuốc đất trồng củ cải.
Lúc này ảnh hưởng của nàng đã lớn, không có người nào dám tranh luận hoặc
lười biếng với nàng, những gì cần làm bọn họ đều làm hết.
Hiện tại Uông Hoài Thiện học với Mạnh tiên sinh, thời gian còn lại hắn cũng
đi theo bên cạnh Trương Tiểu Oản nhìn mẹ hắn quản gia như thế nào.
Năm nay khi nhiệt độ không khí ấm hơn, Trương Tiểu Oản để bọn họ cũng xuống ruộng làm việc. Hạnh Nhi kia trong thời gian này bận rộn giặt rũ quá
nhiều quần áo của đám nam nhân đi làm đồng nên phải ngâm nước lạnh đến
nỗi tay sưng đỏ nứt da. Lúc này nàng ta đã tủi thân vô cùng, tức giận
đến tàn nhẫn mà tìm đến trong viện của Uông Quan Kỳ ôm đùi ông ta khóc
lóc náo loạn, trong miệng chỉ đòi chết.
Nàng ta một nháo khiến thể diện của Uông Quan Kỳ ném hết. Trương Tiểu Oản đi theo Uông Quan Kỳ ở nhà chính ngồi một nén hương. Sau một nén hương
Uông Quan Kỳ mở miệng, lắc đầu nói, “Bán đi.”
“Bán thế nào?” Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.
“Việc này để ta, ngươi quản gia là được.” Uông Quan Kỳ nhàn nhạt nói.
Đêm đó, Hạnh Nhi bị trói tay che miệng rồi bị Uông Đại xuyên kéo ra cửa sau bán tiền trao cháo múc cho người ta, sau đó lập tức bị kéo đi.
Tình cảnh này bị Uông Hoài Thiện vốn đang nằm trên cây ngắm ngôi sao nhìn
thấy. Hắn mê mang hỏi Trương Tiểu Oản, “Nha hoàn kia sẽ đi đâu?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Không biết.”
“Mẫu thân cũng không biết sao?”
“Mẫu thân cũng không biết.”
Uông Hoài Thiện lại đi hỏi tiên sinh của mình nhưng ông ta chỉ nói, “Ngày sau con sẽ biết, hiện tại không cần biết.”
Vào ngày thứ hai, Trương Tiểu Oản đến hậu viện sửa sang lại giường đệm cho
Uông Hoài Thiện thì đụng phải Mạnh tiên sinh cũng vừa khéo ở trong sân.
Mạnh tiên sinh hành lễ với Trương Tiểu Oản sau đó lần đầu tiên vị tiên
sinh luôn giữ lễ này chủ động nói chuyện với nàng, “Phu nhân, ngài cứ
yên tâm, chỉ cần đợi thời gian thì Hoài Thiện tất thành châu báu.”
Trương Tiểu Oản cười cười hành lễ với ông ta, sắc mặt vẫn bình tĩnh đi vào nhà.
Lúc này Hồ nương tử xách thùng đi tới thấy Mạnh tiên sinh thì vội vàng hành lễ với ông ta rồi cười chào hỏi, “Mạnh tiên sinh lại ra đi dạo sao?”
Mạnh tiên sinh gật gật đầu, nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa cạnh cửa cách đó
không xa thì xoa xoa chòm râu dê của mình nói với Hồ nương tử với vẻ mặt ôn hòa, “Chờ đến khi các nhà trong thôn đều về ta cũng có thể về ngồi
công đường.”
Hồ nương tử gật đầu cười
nói, “Đợi Cửu Đao đi hỏi thăm cho ngài, nếu ổn là chúng ta dọn về. Ngài
cũng đừng nóng vội, bọn nhỏ không chạy được đâu……”
Mạnh tiên sinh lại xoa xoa chòm râu, nhớ tới đám nhỏ của Hồ gia thôn mà ông
dạy sợ là chẳng còn thừa lại nhiều lắm thì sắc mặt ông lại không nhịn
được ảm đạm.
“Thế đạo này quá khó mà.” Mạnh tiên sinh nhìn mầm xanh mọc ra, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng chỉ nói được mấy chữ này.
“Đúng vậy, thế đạo này quá khó.” Hồ nương tử nhìn biểu tình im lặng của ông ta mà cúi thấp đầu đáp một câu này.
Đúng vậy, sống sót khó khăn như thế, lần này trở về, những nhà thân thích
kia không biết có bao nhiêu người kiếp sau mới lại thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT