Nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà Hạ Lịch, bọn
họ đều là người ngoài, nếu nhúng tay vào, khó nói sẽ không bị ghi hận.
Vẫn là bo bo giữ mình, im lặng không nói tương đối tốt.
Gân xanh trên trán Hạ Lịch nổi lên, đương nhiên là phẫn nộ tới cực
điểm. Ngay lúc mọi người đều cho rằng ông muốn trừng phạt đám người
Thượng Quan thị, Hạ Liên Phòng lại đột nhiên lên tiếng: "Phụ thân, nếu
đầu sỏ gây nên là Tề nương, chỉ phạt bà ta là được, cần gì huyên náo
thêm khiến mọi người đều biết đâu?"
Nghe xong lời của
Hạ Liên Phòng, Hạ Lịch còn chưa kịp đáp lại, Thượng Quan Ngộ liền trợn
to mắt, hắn nhìn về phía Thượng Quan thị, trong lòng cáu giận không
thôi. Cô cô ngược lại là đem việc này hái không còn một mảnh, nhưng hắn
đâu? Hắn làm thế nào bây giờ? "Hạ đại tiểu thư, là, là ta nhất thời bị
ma quỷ ám ảnh, mới dưới sự khuyến khích của Tề nương làm ra loại chuyện
này, cây trâm kia cũng là Tề nương mệnh tiểu nha hoàn trong sân viện của ngài đưa đến trong tay ta, không phải ta tự nguyện đâu! Đại tiểu thư,
ngài liền nể tình ta từng cứu lệnh đệ, tha cho ta lần này đi!" Hắn không dám đi cầu tình Hạ Lịch, thấy Hạ Liên Phòng tính tình ôn hòa, liền đem
đối tượng cầu xin tha thứ chuyển thành nàng.
Trò khôi
hài này lãng phí thời gian đã đủ, Hạ Lịch cũng không nghĩ lại tiếp tục
để cho người khác chế giễu. Chính ông ngược lại là không quan trọng,
nhưng còm có nữ nhi chưa cập kê, ngày sau nếu là hữu tâm nhân lấy cái
này làm thóp, sẽ là cái phiền toái không nhỏ. Cho nên hôm nay việc này
tất yếu phải xử lý, hơn nữa xử lý làm người ta tin phục.
Hạ Lục Ý kêu lên: "Phụ thân, người phải hung hăng trừng phạt hắn mới
được nha! Bằng không trong sạch của nữ nhi... Trong sạch của nữ nhi
chẳng phải là ——" nói xong, dường như cảm thấy bi thương, lại anh anh
khóc ồ lên.
Thượng Quan thị nghe thấy Hạ Lục Ý muốn Hạ Lịch nghiêm trị Thượng Quan Ngộ, nháy mắt luống cuống. Đây chính là con trai duy nhất của huynh trưởng, thường ngày phủng ở lòng bàn tay. Lần
này là mình tự mình truyền tin để Ngộ nhi đến hỗ trợ, tuy nói kế sách
này huynh trưởng cũng đồng ý, nhưng chung quy là thất bại, nay nếu để
cho Ngộ nhi bị phạt, huynh trưởng đối với mình chắc chắn có oán hận,
không có nhà mẹ đẻ duy trì, bà ta còn có thể phù chính thế nào? Trước
khi Hạ Lục Ý lại muốn kêu gào liền nói tranh: "Lão gia, kỳ thật, kỳ thật việc này chỉ là cái hiểu lầm! Trừ bỏ trung gian Tề nương nghĩ ra độc kế muốn hại Liên nhi, Lục Ý cùng Ngộ nhi... Kỳ thật, kỳ thật đã sớm tâm
duyệt lẫn nhau ! Kính xin lão gia thành toàn cho bọn họ, đem việc này
cùng nhau cho qua đi!"
Nghe vậy, Thượng Quan Ngộ còn
chưa phản ứng kịp, Hạ Lục Ý liền thét to: "Ta không có! Ta căn bản không thích Ngộ biểu ca! Mẫu thân, ngài có biết bản thân mình đang nói cái gì sao? ! Ta là thân sinh nữ nhi của ngài, sao ngài có thể đối xử với ta
như vậy?" Nàng ta đối với Thượng Quan Ngộ căn bản là không có tình yêu
nam nữ, tại sao mẫu thân nhất định muốn đem bọn họ cột lại?
Thượng Quan thị nghĩ gì trong lòng, làm sao có thể nói ra trước mặt
trước công chúng chứ? Bà ta áy náy nhìn nữ nhi liếc mắt một cái, tiếp
tục khẩn cầu Hạ Lịch: "Lão gia, chuyện này nói ra cũng không dễ nghe,
chỉ là lúc trước tỳ thiếp sợ ngài biết Lục Ý còn nhỏ tuổi liền cùng Ngộ
nhi tư định chung thân, cho nên mới che đậy, chuyện Tề nương hãm hại
Liên nhi, tỳ thiếp tin Ngộ nhi chỉ là nhất thời hồ đồ, kính xin lão gia
khoan hồng xử nhẹ!" Nếu bà ta không giải quyết xong chuyện này, đừng nói ngày sau nhà mẹ đẻ có thể thích bà ta hay không, bây giờ ba ta đã sợ
không quản được Thượng Quan Ngộ miệng, sợ hắn vì thoát tội đem hết thảy
nói ra!
Sắc mặt Hạ Lịch vẫn rất khó xem, Từ thị nghe
xong lại có chút tâm động. Đây có thể coi là một cách nói tốt, tuy rằng
trăm ngàn chỗ hở, nhưng ở mặt ngoài vẫn chấp nhận được. Hôm nay ở đây
cũng đều là quan viên, không có nữ quyến, nghĩ đến bọn họ cũng sẽ không
lắm chuyện, chỉ cần hảo hảo đánh một phen, đem chuyện này hoàn toàn che
lấp đi cũng có thể được. Nghĩ đến đây, bà ta hắng giọng, trang nghiêm
nói: "Nếu đã như thế, Lục Ý vô tội, nhưng chuyện Thượng Quan Ngộ cùng Tề nương liên thủ hãm hại Liên nhi thì không thể bỏ qua như vậy." Thượng
Quan Ngộ tất yếu phải phạt, bằng không chẳng phải là đang nói cho người
khác biết, cứ tới hãm hại đích nữ Hạ phủ chúng ta Hạ đi, không sao đâu!
Nào ngờ Hạ Liên Phòng lại mở miệng xin tha: "Tổ mẫu, nếu Lục Ý muội
muội cùng Thượng Quan thiếu gia tâm duyệt đối phương, Thượng Quan thiếu
gia lại cứu mệnh đệ đệ, nhất báo hoàn nhất báo, như thế, chuyện hãm hại
cháu gái, coi như là triệt tiêu. Ngược lại là biểu huynh muội đính ước,
truyền đi, coi như là giai thoại. Tổ mẫu chớ vì chuyện của cháu gái mà
nổi giận, nếu bị thương thân mình thì không ai chịu trách nhiệm được nổi nha."
"Liên nhi xưa nay là cái người nói chuyện ." Từ thị cảm thán, quát Hạ Lục Ý: "Còn không nhanh tạ ơn đại tỷ ngươi?"
Hạ Lục Ý nơi nào chịu cảm tạ, vẫn là Hạ Hồng Trang thông minh, thay
nàng nói cảm tạ, Hạ Liên Phòng gật đầu, cũng không thèm để ý đối phương
vô lễ. Từ thị thấy màn gièm pha lớn này không thể cứ thế cho qua, liền
nói với Tề nương: "Ngươi là nô tài, lại muốn hãm hại chủ tử, hôm nay có
không ít quý nhân ở đây, ngươi tội chết có thể miễn, mang vạ lại khó
thoát khỏi, đánh một trăm đại bản, cùng gia nhân bán ra khỏi phủ đi!"
Một trăm đại bản! Sắc mặt Tề nương trắng bệch, bà ta đã chừng này
tuổi, đừng nói là một trăm đại bản, chính là hai mươi cái cũng có thể
mất mạng! Nếu may mắn không chết, lại bị bán đi... Ông trời! Bà ta trừ
bỏ đi làm khất cái còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ còn có thể có mẹ mìn
nguyện ý mua cái mụ tử già như bà ta hay sao? Quan trọng nhất là người
nhà của mình, tất cả tội danh bà ta đã một mình gánh lấy, vì sao còn
liên luỵ đến người nhà?
Cầu xin nhìn về phía Thượng
Quan thị, đối phương lại rũ mắt xuống, không hề nói đỡ mình. Tề nương
tâm liền lạnh, bà ta vì Thượng Quan thị, có thể nói là lo lắng hết lòng, nghĩ hết thảy biện pháp làm việc cho, nhưng hôm nay, đối phương lại
ngay cả một câu cầu tình cũng không chịu nói giúp!
"Tổ mẫu, Tề nương cũng là trung tâm hộ chủ, huống chi cháu giái chưa bị tổn hại, còn thúc đẩy cho đoạn nhân duyên của Lục Ý muội muội cùng Thượng
Quan thiếu gia, nói tới cùng, cũng coi là nhân họa đắc phúc. Không bằng
liền chỉ đánh đòn, qua đi như cũ lưu bà ta ở trong phủ đi, chung quy bà
ra tuổi tác đã lớn, nếu bán ra phủ, muốn sinh hoạt thế nào đây? Người
nhà của bà ra cũng đều là hạ nhân ở trong phủ nhiều năm, chưa mắc lỗi
gì, kính xin tổ mẫu từ bi, xử nhẹ đi ạ." Hạ Liên Phòng cúi người cầu
tình, ngữ điệu lúc nàng nói chuyện ôn hòa bằng phẳng, hoàn toàn không để cho người nghe cảm thấy phản cảm, cho nên mọi người nghe xong, đều cảm
thấy nàng khoan dung rộng lượng, loại hạ nhân như vậy mà cũng có thể tha thứ.
Ai mà biết, nàng đây là đang trải đường cho bước tiếp theo chứ?
Từ thị thở dài: "Cháu nha... mềm lòng như vậy, ngày sau phải làm sao mới tốt đây?"
Hạ Liên Phòng cúi đầu cười nhẹ, cánh hoa Thủy Liên thanh nhã động lòng người: "Được mất tùy duyên, tâm vô tăng giảm. Tổ mẫu ngày thường không
phải thường nói tha thứ được thì hãy tha thứ sao? Cháu gái đây là chịu
tổ mẫu hun đúc nha."
Từ thị muốn như vậy là thôi,
nhưng Hạ Lịch lại khoing đồng ý. Ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề nương,
nói: "Đại tiểu thư cầu tình giúp ngươi, cho nên hôm nay ta cũng không
làm khó ngươi, chính mình đi xuống lĩnh đòn, sống hay chết, đều có thiên định." Theo sau nhìn về phía Tiền tam. "Về phần ngươi, cả gan làm loạn, lại dám đánh ngất tiểu thư, đánh gãy gân tay, cùng phụ thân hắn, lĩnh
một trăm gâyh đuổi ra khỏi phủ!"
Hạ An vội sai người
đem hai người này dẫn đi, Tề nương không ngừng tạ ơn, Tiền tam lại kêu
khóc cầu xin tha thứ. Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn, không nói một lời.
Nàng đối với Tiền tam, không hề có chút lòng từ bi nào. Người này trước
mắt khóc lóc nức nở, phảng phất đã biết sai, nhưng nếu thật sự còn có
lương tri, kiếp trước sao lại tự tiện xông vào Phật đường hủy hoại danh
tiết của nàng? Đời này lại lấy đâu lá gan muốn đánh ngất chính mình? Còn có Tiền kia quản sự, kiếp trước lúc hắn mang theo Tiền tam đến từ hôn,
luôn mồm cung kính lời nói lại bao hàm châm chọc đùa cợt, lại thân thiết với Thượng Quan thị như vậy, nhiều năm qua, không biết vì đã làm bao
chuyện vì bà ta, nay hạ tràng như vậy, tất cả đều là hắn tự làm tự chịu. Huống chi, nghĩ ra kế này không phải nàng, động thủ càng không phải là
nàng, nếu muốn oán hận, bọn họ cũng chỉ có thể đi oán Thượng Quan thị .
"Từ hôm nay trở đi, mẹ con Thượng Quan thị cấm túc ba tháng, Thượng
Quan thiếu gia lập tức hồi phủ, về phần ngươi cùng Lục Ý, còn làm phiền
ngươi thỉnh Thượng Quan hàn lâm tự mình đến phủ bàn chuyện." Hạ Lịch
trầm giọng nói, "Hạ nhân Hạm Đạm trúc, Mạt Lỵ uyển cùng với U Lan các,
trừ bỏ bà mụ cùng đại nha hoàn bên người , toàn bộ phát mại ra phủ, Hạ
phủ nuôi không nổi loại nô tài phản chủ như vậy! Hạ An, ngày mai kêu mẹ
mìn tử đến phủ một chuyến, Liên nhi, con dẫn theo đệ muội một tuyển chọn một đám hạ nhân mới vào sân viện đi."
"Đa tạ phụ
thân." Hạ Liên Phòng cúi người hành lễ, nói như vậy, đám người của
Thượng Quan thị trong sân nàng, tất cả đều bị đuổi đi.
"Tổ mẫu con tuổi lớn, sự vụ trong phủ sau này liền do con m làm chủ."
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, có chút kinh
ngạc: "Nhưng mà phụ thân, nữ nhi chưa bao giờ quản gia, thế nào làm được ? Huống chi... Trong phủ sự vụ lớn nhỏ đều là do nhị phu nhân chấp
chưởng, phụ thân sao có thể vừa hồi phủ liền đem đại quyền lấy đi?"
"Đại tiểu thư lời ấy sai rồi." Kỳ Vấn Sơn đột nhiên lên tiếng. "Ấn
theo luật lệ Đại Tụng ta, thị thiếp không có tư cách quản sự , Thượng
Quan di nương quản sự vốn đã không hợp lí, nay Hạ đại nhân đem quyền thu hồi, cũng là tình lý đương nhiên. Lúc trước bản hoàng tử nghe được vị
Thượng Quan di nương này gọi thẳng tục danh của các vị tiểu thư, chẳng
lẽ quý phủ không biết thiếp thị là không được gọi như vậy sao? Mặc dù là nữ nhi thân sinh của bà ta, cũng phải tôn xưng tiểu thư, nếu không phải đại tiểu thư gọi nàng nhị phu nhân, bản hoàng tử còn tưởng bà ta là
chính thất phu nhân phủ đại học sĩ!"
"Nếu không hợp
quy củ, sau này phải sửa." Hạ Lịch nhìn Thượng Quan thị, vừa nhìn về
phía Từ thị. "Mẫu thân, ngài vẫn là cần dạy dỗ gia quyến trong phủ cấp
bậc lễ nghĩa nhiều hơn, nhị điện hạ nói không sai, Hồng Trang Lục Ý
không nên gọi Thượng Quan thị là mẫu thân, Thượng Quan thị càng không
thể gọi thẳng tên bọn họ. Ngày sau Liên nhi quản sự, mong mẫu thân chỉ
bảo nó nhiều hơn."
Sắc mặt Từ thị có chút ngượng ngùng, chung quy để Hồng Trang Lục Ý trực tiếp kêu Thượng quan thị mẫu tyaan
là bà ta, chấp nhận Thượng Quan thị gọi tên các tôn tử tôn nữ cũng là bà ta. Nay bị nhị hoàng tử nhất chỉ như vậy, Hạ Lịch cò cường điệu, bà ta
liền cảm thấy có chút không phải tư vị. Đương nhiên, cũng không phải cảm thấy mình sai, mà là cảm thấy Thượng Quan thị không đủ hiểu chuyện,
thường ngày lén gọi cũng coi như xong, tại sao ở trước mặt nhiều như vậy lại còn gọi chứ? Đây không phải là vả mặt mình sao? Đường đường lão phu nhân phủ đại học sĩ, trong lúc nhi tử không ở bên trong phủ, làm loạn
lễ pháp chương sổ, nói ra, chắc chắn có người bởi vì bà ta trị gia không nghiêm, nói không có phụ đức. "Là lỗi của lão thân, đa tạ nhị điện hạ
nhắc nhở."
Kỳ Vấn Sơn tiêu sái cười, "Lão phu nhân chỉ là nhất thời sơ sẩy, có gì sai lầm?"
Từ thị cười lại hàn huyên cùng hắn vài câu, liền sai người đem ba mẹ
con Thượng Quan thị đuổi về, tăng thêm số người nghiêm coi trông giữ,
lại sai người đem Thượng Quan Ngộ đuổi về hàn lâm phủ, cũng đem chuyện
hôm nay nói hết cho Thượng Quan hàn lâm biết. Sau đó lợi dụng danh nghĩa tuổi già sức yếu, dẫn theo Ngụy nương hồi Phúc Thọ viên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT