Thanh âm kia trong sáng thuần hậu, hết sức dễ
nghe. Mọi người sôi nổi quay đầu đi xem, liền thấy một nam tử mặc trường bào Trúc Thanh ngoài khoác áo khoác da chồn màu than chì đi tới. Hắn
ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ, vẻ mặt lãnh đạm, cả người lộ ra một cỗ cường tráng cùng uy vũ võ tướng mới có.
"Chúng thần bái kiến Thanh vương điện hạ!" Chúng thần sôi nổi hành lễ.
Hạ Liên Phòng cũng đi theo phụ thân nhất nhất hạ bái, ngay cả Tề Lỗ hai
vị thế tử phách lối cùng nhị hoàng tử đều không dám quá mức lỗ mãng, mà
là ngoan ngoãn ân cần thăm hỏi. "Bái kiến thập tam Hoàng thúc."
Nguyên lai vị này chính là người mười bốn tuổi lợi dụng 5000 tinh binh tiêu diệt mười vạn đại quân của địch, sáng tạo thần thoại thập chiến
thập thắng, quân sự kỳ tài nổi danh thiên hạ của Đại Tụng triều, Thanh
vương Kỳ Đông Túc. Hắn năm nay hai mươi sáu, hàng năm dẫn đại quân đóng
quân ở biên cương, mấy năm gần đây nước láng giềng an phận, loạn trong
giặc ngoài đều không có, cho nên hắn thường xuyên hồi Yến Lương. Hắn là
đệ đệ nhỏ nhất của đương kim Thánh Thượng, kém Hoàng Đế gần hai mươi
tuổi, hai người nhất nương đồng bào, đều là đích tử của Thái Hậu, hơn
nữa thiếu niên thành danh, quân công hiển hách, thâm thụ Hoàng Đế tin
cậy, hắn lại là người lạnh như băng khó có thể lấy lòng, cho nên ngay cả Tề Lỗ nhị Vương ở trước mặt hắn cũng phải lễ nhượng ba phần, càng miễn
bàn là đại thần trong triều .
Chỉ là người này cũng
thập phần khó thân cận, trong triều người nói được vài lời với hắn không nhiều, hắn cũng không nhúng tay sự vụ trong triều, dưới tay mấy chục
vạn đại quân, chưởng quản hổ phù nhiều năm, lại không có chút ý tưởng gì với cái vị trí kia, đã 26 tuổi, lại chưa từng cưới vợ nạp thiếp, tuy
rằng tuổi lớn chút, nhưng là rể hiền trong mắt vô số người. Chỉ là hắn
hàng năm không ở Yến Lương, bên cạnh lại không có thông phòng, cho nên
cũng không thiếu người suy đoán hắn có Long Dương chi phích (đồng tính
nam).
Hạ Lịch xem như thần tử Kỳ Đông Túc tương đối
thưởng thức ở trong triều, hai người tuy quan hệ cá nhân không sâu,
nhưng xem như chi giao, dù sao một thời gian nữa liền muốn hồi biên
cương, trước khi rời đi, hắn biết Hạ Lịch từ Tướng Quốc Tự hồi phủ, liền tự mình động thân tiến đến thăm một phen. Vốn là muốn cố ý tránh đi yến hội, không nghĩ tới đến tiền sảnh lại phát hiện một người cũng không
có, ngược lại hậu sân viện tiếng ồn không ngừng, thế nên mới đi tới thăm dò đến cùng. "Chư vị không cần đa lễ."
Thanh vương
điện hạ... Hạ Liên Phòng ở trong đầu tìm kiếm tin tức có liên quan đến
người này, kiếp trước trước khi mình chết đều ở Phật đường, cổng trước
không ra cổng trong không bước, cho nên không biết hắn, rồi sau đó vì
buồn bực mà chết, bởi vì đệ muội mới không thể rời đi, sau này nhị hoàng tử đăng cơ, Đại Tụng cùng nước láng giềng chiến sự không nghỉ, đại thần trong triều kết bè kết cánh lập bang kết phái, chỉ có vị Thanh vương
điện hạ này luôn ở bên ngoài chinh chiến, chưa bao giờ trở về. Theo
trong trí nhớ của nàng, hoàn toàn xa lạ với Kỳ Đông Túc. Nay thấy hắn
phong thần tuấn lãng lại dung sắc lãnh khốc, nghĩ đến cũng không phải
người dễ chung đụng. Đôi con ngươi đen sâu không lường được kia, cả
người tản ra khí tức khiến người sợ hãi, tuy rằng cũng không giống hoàng hoàng thân quốc thích khác tiết lộ ra vẻ ưu việt cùng cao cao tại
thượng, nhưng ánh mắt kia, lại biểu lộ hắn không thích thân cận với ai,
nếu đối đầu với người như vậy, mình sợ là khó có phần thắng.
Địch nhân của nàng đã đủ nhiều, nay Thượng Quan thị còn chưa giải
quyết, nếu lại chọc phải vị vương gia này, khả năng nàng lại chết một
lần sẽ càng lớn.
"Vương gia hôm nay sao có thời gian
rảnh tiến đến?" Hạ Lịch hỏi, nhìn thoáng qua đám người đang quỳ. "Ngược
lại là khiến ngài nhìn chê cười rồi."
Kỳ Đông Túc lãnh đạm trông qua, nói: "Chỉ là tới thăm một chút, thay hoàng huynh đem ban thưởng đưa đến mà thôi." Nói xong liền sai người đem ban thưởng trình
lên.
Giọng nói chuyện của hắn vừa lạnh vừa cứng, mỗi
một câu đều giống như là cục đá cứng rắn, không có một chút cảm tình.
Mặc dù nói số lượng từ không ít, lại khiến người nghe hết sức hoảng sợ.
"Thuận tiện ở phía tiền sảnh phát hiện một kẻ hành tung lén lút, bắt tới cho ngươi."
Thị vệ phía sau hắn đem người trong tay
nhấc lên ném mạnh lại đây, người nọ bị ngã, đau nhe răng trợn mắt lại
không dám nói lời nào, mọi người lúc trước đều đem lực chú ý đặt tại
trên người Thanh vương, thế này mới chú ý đến còn có người như vậy tồn
tại.
Nhìn thấy người nọ, Hạ Liên Phòng liền rùng mình! Tuy rằng nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ rằng sẽ là kẻ này!
Ngươi nói là ai? Chính là nhi tử của quản sư kiếp trước chạy vào Phật
đường, hủy danh tiết của nàng! Đời này có Thượng Quan Ngộ, Thượng Quan
thị liền không khiến hắn ra tay, nhưng nàng cuối cùng vẫn tái kiến hắn!
Nghĩ tới kiếp trước nhục nhã cùng không chịu nổi, Hạ Liên Phòng nhắm
mắt lại, nắm tay siết chặt, quả thực sắp áp chế không nổi phẫn hận cùng
oán hận sâu trong nội tâm. Nhưng ngay khi nàng kích động, đột nhiên nhận thấy có người nhìn mình! Nàng vội vã thu liễm, như cũ ngoan ngoãn đứng
tại bên người Hạ Lịch, khóe mắt dư quang lại liếc quanh Thanh vương.
Hắn là võ tướng, lại thiện mưu lược, có lẽ khi cảm xúc nàng vừa có dao động, hắn liền nhận thấy được, cho nên mới nhìn về bên này. Chỉ là nàng là nữ tử yếu đuối, vô luận thế nào, vị Thanh vương điện hạ này cũng sẽ
không cho rằng cảm xúc đó là đến từ nàng đúng không?
"Người nọ là... ?" Hạ Lịch nhìn kỹ một chút, cũng không nhận thức. "Ngươi là hạ nhân trong phủ?"
Người nọ không dám trả lời, đổi cái tư thế quỳ trên mặt đất tốc tốc phát run.
Ngụy nương cả kinh nói: "Đây không phải là tam nhi tử của Tiền quản sự dưới trướng nhị di nương sao? Ngươi không phải luôn ở bên ngoài làm
việc? Tại sao đột nhiên hồi phủ ?"
"Hắn! Chính là
hắn!" Hạ Lục Ý đột nhiên chỉ vào Tiền tam kêu to. "Chính là hắn đem ta
đánh ngất xỉu ! Lúc ấy ta quay đầu nhìn, chính là hắn không sai, là
hắn!"
Nghe vậy, Từ thị sắc mặt trầm xuống, quải trượng trọng trọng gõ đất: "Ngươi đến cùng làm cái gì, khai thật hết cho ta!
Bằng không chớ trách ta đem cả nhà ngươi bán đi !"
Tiền tam vừa nghe, sợ tới mức run rẩy như cầy sấy, vội vàng dập đầu xin khoan dung: "Tiểu nhân nói, tiểu nhân đều nói! Là, là có người bảo ta
đánh ngất xỉu đại tiểu thư, rồi đem nàng lột sạch quần áo đưa cho Thượng Quan thiếu gia !"
"Vậy sao ngươi không đi đánh Hạ
Liên Phòng, lại đến đánh ta? !" Hạ Lục Ý hận nghiến răng nghiến lợi,
mình đây là vô duyên bị chịu tội, đều là lỗi của Hạ Liên Phòng!
Nàng hoàn toàn không thèm nghĩ phụ thân Tiền tam là người nào, cũng
không thèm suy nghĩ chuyện này có quan hệ với mẫu thân hay không, chỉ
nghĩ muốn báo thù cho mình. "Phụ thân, tổ mẫu, các ngươi đều nghe thấy
được, ta là vô tội ! Căn bản không phải là ta muốn tư hội cùng biểu ca!"
"Ngươi, ngươi không phải đại tiểu thư sao? !" Tiền tam trợn tròn mắt,
hắn là dựa theo Tề nương chỉ thị làm nha! Mai phục ở giữa thư phòng cùng Hạm Đạm trúc, nhìn thấy tiểu thư dung mạo mĩ lệ trang điểm hoa mỹ liền
đánh ngất xỉu, chẳng lẽ vị này không phải đại tiểu thư? !
Thượng Quan thị sở dĩ chọn trúng Tiền tam để làm chuyện này, cũng là
bởi vì hắn hàng năm ở bên ngoài, bên trong phủ người biết hắn không
nhiều, hắn biết cũng ít, như vậy có thể tránh cho tin tức bị lộ. Nhưng
ai ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nguyên nhân vì tiền tam
không biết Hạ Liên Phòng, cho nên mới sẽ đem tứ tiểu thư vừa vặn đi thư
phòng cầu tình ngộ nhận là đại tiểu thư. Mà theo lời Hạ Liên Phòng dặn,
Kiều nương vẫn đi theo hắn, đợi đến khi hắn đem hết thảy làm xong, mới
sai người giữ nghiêm cổng phủ không cho bất kỳ hạ nhân đi ra ngoài, nếu
có người muốn đi liền bắt đưa đến trước mặt lão gia. Tiền tam vốn chỉ
muốn thừa dịp loạn rời phủ, vừa chạy đến tiền sảnh, bởi vì chột dạ, động tác lén lút, ai biết vừa vặn liền bị Thanh vương đụng phải.
Vì vận mệnh, đều có thiên ý. Chuyện này, từ đầu tới đuôi Hạ Liên Phòng không có động tay vào, nàng chỉ là tương kế tựu kế sửa lại hành trình
của mình, lại cự tuyệt thỉnh cầu của Hạ Lục Ý. Là Thượng Quan thị nghĩ
ra độc kế, Tề nương tìm người, Hạ Lục Ý tự mình mắc câu, hết thảy mọi
thứ, nàng đều không có chạm tay qua, nàng chỉ là cho bọn họ một cái cơ
hội, là chính bọn họ cắn mãi không chịu buông ra .
Nhưng không ai để ý tới nàng. Hạ Lịch sắc mặt tái xanh: "Là ai sai sử ngươi ?"
Tiền tam cẩn thận nhìn Tề nương liếc mắt một cái, không dám trả lời.
Nhưng người ở chỗ này đều nhìn rõ ràng, Tề nương kia, không phải người
bên cạnh Thượng Quan thị sao? !
Sự tình đến nơi này đã thực sáng tỏ , Thượng Quan thị khôn khéo, những người khác cũng không
phải người ngu. Dù là ai nấy đều thấy được, Tề nương kia vốn cùng Thượng Quan Ngộ cấu kết muốn làm hỏng thanh danh của Hạ đại tiểu thư người ta, kết quả âm kém dương sai lại hủy tứ tiểu thư , bị người đánh vỡ còn
chẳng biết xấu hổ cứng rắn muốn hắt nước bẩn lên người Hạ đại tiểu thư,
nay bị đánh mặt, thật là trơ trẽn. Mà hết thảy ngọn nguồn từ Tề nương,
chính là người của Thượng Quan thị, đây không phải là vẽ hổ không thành
vẽ ra chó, tiền mất tật mang sao? ! Một cái di nương nhỏ bé cũng dám cả
gan làm loạn như thế, đích xuất thiếu gia tiểu thư phủ đại học sĩ,
thường ngày sống khổ sở như thế nào đây!
"Lão gia! Là
lỗi của tỳ thiếp sai, là lỗi của tỳ thiếp!" Thượng Quan thị khóc lóc cầu xin. "Tỳ thiếp không biết bên người lại có bà tử tâm địa xấu xa như
vậy, những chuyện này tỳ thiếp đều không biết chút nào cả! Lục Ý là vô
tội lão gia, lão gia ngài cần phải mau cứu nó với!" Lúc nhìn sang Tề
nương, lạnh lùng nói: "Tề nương! Sao ngươi có thể tổn hại ta đối với
ngươi chăm sóc, phái người này xuống tay với Liên nhi! Ta xưa nay coi
Liên nhi như con mình, ngươi làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, quả nhiên là dựa vào cảm tình của ta đối với ngươi, mới dám làm càn như thế phải
khôg!"
Nhẹ nhàng vài câu, liền đem hết thảy sai lầm
đẩy đến trên người Tề nương. So với một cái bà mụ, tất nhiên là nữ nhi
cùng bản thân mình quan trọng hơn, tuy rằng Tề nương đi theo bên người
mình nhiều năm, nhưng chuyện này quá lớn, bà ta cũng chỉ có lựa chọn hi
sinh bà.
Tề nương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau
đó lập tức nghĩ tới mình còn có thân nhân ở trong phủ, nếu mình nói ra
tình hình thực tế, dù cho Thượng Quan thị xuống ngựa, tam tiểu thư tứ
tiểu thư lại vô sự, các nàng nhất định sẽ oán hận mình, liên quan nói
không chừng sẽ trả thù người nhà của bà ta, cho nên bà ta chỉ có thể
nhận tội này. Vì thế vội vàng khóc lóc kể lể: "Phu nhân! Là lão nô bị
quỷ ám, làm ra chuyện ngỗ nghịch phạm thượng này, đều là bởi vì trước đó vài ngày tam tứ tiểu thư bị phạt, đại tiểu thư lại trôi qua như mộc
xuân phong, lão nô nhìn, trong lòng thật sự là không cam lòng, thế nên
mới tìm Tiền tam làm ra chuyện ác đó! Đại tiểu thư, ngài đại nhân có đại lượng, liền tha cho lão nô lần này đi!" Nói xong liền dập đầu.
Bà ta nói như vậy, nhìn như hợp lý, nhưng người sáng suốt vừa nghe
liền biết bên trong trăm ngàn chỗ hở. Không nói khác, chỉ nói bà ta một
cái bà mụ, sao thuyết phục được Thượng Quan gia thiếu gia ? Rõ ràng là
Thượng Quan thị sợ sự tình nháo lớn, hỏa thiêu đến trên người mình, mới
hy sinh Tề nương. Mọi người đều ở quan trường lăn lộn nhiều năm, ai sẽ
không rõ đạo lý này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT