Ánh đèn mờ ảo phát tán mọi ngóc ngách nơi con phố, con báo đốm bị Cố Hề
Đình giẫm dưới chân đã chảy cả máu mũi, bị gãy thêm một cái răng.
Cố Hề Đình còn muốn tiếp tục đánh con quái không biết lượng sức mình này
nhưng anh chẳng cách nào bỏ qua thân hình nhỏ nhắn đang đứng ở trạm xe
buýt bên đường.
Cô đứng ở đằng kia, tay
cầm chặt hai quai cặp sách, đôi mắt nhìn anh không chớp, ánh đèn chiếu
lên gò má của cô, xinh xắn lại tinh xảo.
Thôi vậy, cô ấy không nên chứng kiến những cảnh đổ máu như này.
Sợ rằng sẽ dọa cô choáng váng mất.
“Mẹ nó, sau này đừng có trêu chọc ông đây.”
Cuối cùng, anh đá con báo đốm dưới chân một cái, lạnh giọng nói.
Con báo lớn run lên, có chút phản ứng không kịp, thấy Cố Hề Đình xoay người đi đến trạm xe buýt nó mới thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng từng cơn đau
nhức khắp người, khập khễnh chạy đi.
Chu Song Song nhìn chằm chằm bóng lưng con báo đốm một lúc mới thấy Cố Hề Đình đang đi về phía mình.
Anh cầm cái móc khóa hình con gấu nhỏ của cô lên, sau đó nói, “Đưa tay đây.”
Chu Song Song hồi phục tinh thần, giương mắt mê man nhìn anh, ngoan ngoãn đưa cánh tay phải của mình ra.
Cố Hề Đình bị cô nhìn đến ngây người, yết hầu anh khẽ động, cố tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Bởi vì cô là người thường, vết thương không thể nhanh chóng đóng vảy rồi lành hẳn, nên nơi đầu ngón tay cô vẫn còn đang nhỏ máu.
“Đau không?” Anh hơi nhăn mày.
Chu Song Song lắc đầu, “Không đau.”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, khóe miệng anh tự giác cong cong. Anh hạ mắt liếc thấy ngón tay trái của mình cũng bỗng có một vết thương.
Khoan đã.
Cô ấy có đau hay không thì anh cũng đâu có biết?
Vì vậy anh đưa tay ra, xấu tính mà nhéo vào lòng bàn tay cô.
Quả nhiên, Chu Song Song nhíu chặt mi, hốc mắt nổi lên hơi nước, khuôn mặt
nhỏ vừa ấm ức vừa đáng thương ngước lên nhìn chằm chằm anh.
Nhưng tóm lại vẫn không dám mở miệng kêu đau.
“Cậu có mang băng keo cá nhân không?” Cố Hề Đình buông tay ra, ngón tay lau đi vết máu của cô.
Chu Song Song gật đầu, sau đó lấy băng keo cá nhân trong cặp ra.
Sau đó cô như người trong mộng, mơ mơ màng màng ngồi trên băng ghế dài nơi trạm chờ xe buýt.
Bởi vì trước mặt cô, cậu thiếu niên cao lớn đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất thành thục xé miếng băng cá nhân dán lên tay cô.
Cảnh tượng lúc này quen thuộc biết bao.
Tối đó giữa lúc mơ màng cô cũng thấy một bóng người, khi tỉnh lại trên tay
cũng có một miếng băng cá nhân… Thì ra, tất cả đều là thật.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, ngay cả hít sâu thở mạnh Chu Song Song cũng dè dặt.
Cô cúi đầu xuống, thấy ngón trỏ anh có vết máu.
“Cậu bị thương rồi kìa?”
Cô vội vàng muốn rút tay về lấy thêm cho anh cái băng cá nhân khác.
“Đừng động đậy.” Cố Hề Đình nghiêm mắt nhìn cô.
Chu Song Song lập tức cứng đờ, không dám cử động nữa, nhưng thấy vết máu của anh, mím môi khẽ hỏi, “Sao cậu hay đánh nhau vậy?”
“Cậu có ý kiến?” Cố Hề Đình buông tay cô ra ngồi xuống bên cạnh, anh duỗi chân dài, cái đuôi khẽ đưa.
“Cậu bị thương rồi…” Chu Song Song cúi đầu tìm băng cá nhân.
Cố Hề Đình liếc nhìn cô, cười lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ con báo đốm kia có thể làm tôi bị thương sao?”
Nếu không phải do cậu thì tôi cũng đâu có đổ máu như thế này?
Cố nhịn một chút, anh vẫn không có đem những lời này nói ra.
Thấy cô xé một miếng băng cá nhân, ấn đường anh liền giật giật, “Cậu muốn làm gì?”
“Vết thương của cậu…” Động tác cô dừng lại, chỉ vào tay trái của anh.
“…”
Cố Hề Đình thề trên đời này anh ghét nhất là dán cái thứ đấy lên người.
Nhưng thấy ánh mắt sợ hãi cùng mong đợi của cô, đầu lưỡi anh đảo quanh răng, cuối cùng phiền não đưa tay ra, sau đó quay đầu đi.
Đây là anh ngầm đồng ý.
Đôi mắt Chu Song Song mừng rỡ.
Nhưng đương lúc đụng vào da thịt anh, tay nhỏ của cô khẽ run lên.
Hình như đây là lần đầu cô được chạm vào tay anh.
Tim đập rất nhanh, nhưng cô vẫn cẩn thận hít thở, nỗ lực khống chế tay mình, dán miếng băng cá nhân lên tay anh.
Vừa xong cô liền nắm chặt mấy ngón tay mình lại.
“Được rồi…” Cô nhỏ giọng nói.
Cố Hề Đình ừ một tiếng, lúc đứng lên, cái đuôi sau lưng anh lập tức hấp dẫn ánh mắt của Chu Song Song.
Lông tơ mềm mại, trắng như tuyết.
Cô ngây người, không khỏi tưởng tượng ra cảnh anh hóa thành hồ ly.
Thật muốn sờ!
Chu Song Song lén lút vươn tay.
Bỗng điện thoại của Cố Hề Đình rung không ngừng, anh lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện “Mẹ” thì không khỏi nhíu mày.
Quay đầu lại, anh vừa lúc thấy cánh tay có ý đồ của cô gái nhỏ.
Chu Song Song nhất thời cứng đờ, gò má nóng bừng lên.
“Tay cậu muốn sờ chỗ nào?”Anh nắm chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt khẽ nheo.
Chu Song Song thu tay về, đầu cúi thấp, “Mình xin lỗi…”
Cố Hề Đình thấy cô đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lần trước cô muốn đã được sờ qua? Thế mà bây giờ còn mẹ nó dám tiếp tục nhớ thương?
“Cậu muốn sờ cái đuôi của tôi?” Anh cười hừ, khẽ nâng cằm nói, “Được thôi, năm triệu.”
Chu Song Song ngước mặt lên, nhưng bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của anh lại
cúi đầu xuống, do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói, “Đắt quá…”
Điện thoại vẫn không ngừng rung, Cố Hề Đình nghe cô nói, cái đuôi sau lưng liền quấn vào eo, nâng cô đứng thẳng dậy.
“Cậu sợ đắt?”
Cô nghe anh cười lạnh một tiếng.
Nhưng tất cả sự chú ý lúc bây giờ của cô đều đặt trên cái đuôi đang quấn quanh eo mình.
Lông xù màu trắng bạc.
Thật là muốn sờ quá…
“Ngẩng đầu!” Cố Hề Đình cắn răng.
Chu Song Song nghe lời ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nếu cậu thật sự có năm triệu thì cũng đừng mơ.” Anh cúi người, đôi mắt màu
hổ phách nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt trắng sáng ngày càng gần.
Cái đuôi của anh bỗng hơi buông lỏng, hai chân của cô lại được chạm trên mặt đất.
Chu Song Song nóng đỏ mặt, tay chân luống cuống đứng cạnh anh.
Mà điện thoại anh từ đầu đến cuối vẫn không ngừng kêu.
Cố Hề Đình nhăn mặt, cắn răng bấm nhận.
Điên thoại vừa kết nối, anh chưa kịp nói gì bên kia đã truyền đến tiếng thét vang vọng của Đồ Ngọc nữ sĩ, “Cố Hề Đình, có phải con lại đi đánh nhau
không?”
“Cái thằng chó con này, mau về nhà mau!”
“…Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi.” Cố Hề Đình nhắm mắt.
Chu Song Song nghe anh nói chuyện điện thoại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Bỗng nhiên anh nhìn cô, sau đó nói với người bên kia, “Con không có đánh nhau.”
“Vậy sao còn chưa về nhà?” Đồ Ngọc không tin.
Cố Hề Đình “chậc” một tiếng, thuận tay nắm lấy gương mặt trắng nõn của cô, “Bạn học Chu, có phải chúng ta đang học cùng nhau hay không?”
Chu Song Song sửng sốt.
Đến khi Cố Hề Đình giơ điện thoại ra trước mặt cô, cô mới kịp phản ứng, nhỏ giọng đáp một tiếng, “A… phải…”
“Con nghĩ mẹ sẽ tin…” Đồ Ngọc chưa dứt lời bên tai liền truyền đến một giọng nói.
Nho nhỏ yếu ớt, mềm mại ngọt ngào.
Nữ, là giọng nói của một cô bé?
Đồ Ngọc mở to mắt, khiếp sợ không thôi.
“Mẹ tin chưa? Con giúp bạn học Chu bổ túc, không đánh nhau.” Cố Hề Đình thong thả nói.
Chu Song Song giương mắt nhìn anh.
Lúc sau, Đồ Ngọc bên kia mới trả lời, “Là một cô bé sao?”
Cố Hề Đình ngước mắt nhìn Chu Song Song.
“Ơ con chào cô ạ…” Chu Song Song nhắm mắt, khó khăn chào hỏi.
“Ơi, chào con!” Giọng nói Đồ Ngọc bỗng nhiên kích động, còn thêm vài phần hưng phấn.
Bà còn muốn nói gì nhưng Cố Hề Đình đã lấy điện thoại về, “Mẹ, con cúp máy đây, giúp bạn học tập quan trọng hơn.”
Lần đầu tiên Đồ Ngọc chẳng nhưng không mắng anh là thằng chó con mà còn vui vẻ đáp, “Được được được, con trai nhất định phải giúp bạn đấy nhé, về
trễ cũng không sao!”
“…Con cúp máy đây.” Cố Hề Đình không muốn nghe bà mải luyên thuyên nữa.
Đồ Ngọc sau khi bị cúp máy mặt vẫn tươi cười, lao ra khỏi phòng tìm chồng
mình, “Chồng ơi! Con trai của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!
Còn giúp bạn học tập cơ đấy!”
Giọng nói cô bé đó còn rất ngọt!
Bà nhạy bén phát hiện, hồ ly nhãi con 318 tuổi bà sinh ra cuối cùng cũng có bạn gái!
Bà thích nhất là mấy cô bé người thường đáng yêu!
Cố Hề Đình lúc này không biết Đồ Ngọc ở nhà đã cao hứng đến phát điên rồi, anh nhìn cô gái ở trước mặt, khóe môi cong cong, “Cậu phản ứng nhanh
đấy.”
Thấy anh khen mình, gò má cô nóng lên, ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Anh nhìn đồng hồ trên tay nói.
Trong nháy mắt đó, Chu Song Song từ phía sau quan sát bóng lưng anh, cái đuôi to lớn dần biến mất, anh trở về cơ thể như người thường.
Cô vui vẻ vô cùng, nơi lồng ngực tĩnh lặng như đang khui một lon nước có
ga, “tách” một tiếng làm vỡ tan hết thảy những viên bọt khí, còn trái
tim cô như được ngâm trong chum mật ngọt, chỉ cần thấy bóng dáng anh là
nụ cười liền hiện rõ lên môi cô, hai lúm đồng tiền lấp ló ẩn hiện.
“Cậu ngây ngốc gì nữa vậy?” Cố Hề Đình đi được mấy bước quay đầu lại.
Chu Song Song mang cặp sách chạy tới.
Mây khói lượn lờ chung quanh tan biến, dòng xe chuyển động, người người
cũng náo nhiệt trở lại, ánh đèn của những tòa nhà không ngừng nhấp nháy, thành phố lại sôi động trở về như vốn có.
Mà cô gái bước phía sau chàng trai, trong mắt không có gì ngoài bóng lưng của anh.
Vạn trượng hồng trần, ngàn dặm gió trăng tất cả đều không nghe không thấy.
Trong mắt mình, chỉ có mỗi cậu mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT