Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Ngày sinh nhật Chu Ấu, Chu Song Song đem quà đã chuẩn bị trước đến Chu gia.

Biệt thự của Chu gia rất lớn, nhân ngày sinh nhật Chu Ấu nên đã được trang trí lộng lẫy.

Chu Song Song vừa vào cửa liền nghe thấy rôm rả tiếng cười đùa của các cô gái, còn xen lẫn cả tiếng nói chuyện của mấy chàng trai.

Tiếng nhạc nhẹ du dương, thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp, cười nói dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách, nụ cười thân thiết hiện rõ trên môi mỗi người.

Chu Ấu từ trước đến giờ đều không thiếu bạn.

Bởi vì cô bé giỏi giả vờ, cũng biết cách khéo léo lấy lòng người khác.

Lúc Chu Song Song tiến vào thì thấy mọi người đang vây quanh Chu Ấu.

Cô bé mặc một chiếc váy liền màu trắng, lớp lớp lụa mỏng xếp chồng lên nhau, phía trên là hình con bướm thêu tay tinh xảo, lại điểm xuyến vài viên trân châu nhỏ xung quanh, gương mặt cũng được trang điểm lộng lẫy.

Chúng tinh phủng nguyệt*, chính là Chu Ấu lúc bây giờ.

*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng Anh: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core).

Cre: https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/

Chu Ấu nhận ra ánh mắt của Chu Song Song nên quay đầu nhìn lại.

Nụ cười trên khóe môi phai dần, Chu Ấu nhìn cô chằm chằm, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cô bé đi tới trước mặt cô, “Em có mời chị à?”

Mọi người đương nhiên nghe rõ những lời này nên đều hướng mắt về phía Chu Song Song.

“Sinh nhật vui vẻ.” Chu Song Song đưa hộp quà trên tay cho Chu Ấu.

Chu Ấu lạnh mặt nhưng chỉ trong chốc lát, cô thấy Chu Song Song vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đành bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy, chẳng qua động tác có chút cứng ngắc.

Cô bé cầm hộp quà trên tay, không một lời cảm ơn liền xoay người rời đi.

Chu Song Song đưa quà xong liền tính toán rời khỏi Chu gia.

Nơi này thật náo nhiệt nhưng không hợp với cô.

Vừa lúc cô quay người liền đụng phải một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ đô, thân hình yểu điệu thư thái vẫn như Thịnh Như Hi của mấy năm trước.

“Thím Hai…” Chu Song Song nhỏ giọng kêu bà.

Thấy Chu Song Song xuất hiện, Thịnh Như Hi cũng không bất ngờ.

Bà biết đây là ý của Chu Diệp Nhiên.

“Ừ.” Bởi vì trước kia có chút chuyện với mẹ của Chu Song Song nên Thịnh Như Hi từ trước đến nay không thích cô cháu gái này, nhưng vẫn gật đầu, tóm lại là không quá nhiệt tình, “Con phải đi à?”

Chu Song Song gật đầu.

“Ăn cơm xong rồi hẵng đi.” Thịnh Như Hi xoay chiếc nhẫn trên tay, thuận miệng nói.

Chu Song Song lắc đầu, “Không cần đâu ạ.”

Thịnh Như Hi nghĩ cho Chu Diệp Nhiên nên mới khách sáo như vậy, nên nghe Chu Song Song từ chối, bà cũng chẳng để ý, chỉ nói, “Vậy để tài xế đưa con về.”

Lần này Chu Song Song không cự tuyệt.

Ngồi trên xe, Chu Song Song gọi điện báo Chu Diệp Nhiên rằng mình đã về nhà.

“’Song Song…” Nghe cô nói, Chu Diệp Nhiên trầm mặc thật lâu rồi thở dài, “Tính cách của thím con chính là như vậy, chú cũng không thể thay đổi được.”

“Nhưng Song Song này, con phải nhớ kỹ, chú Hai sẽ không bao giờ bỏ rơi con.”

Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, mắt Chu Song Song không kiềm được liền ngập nước.

Chóp mũi chua xót, Chu Song Song gắt gao nắm lấy góc áo của mình, cố nén xuống, tỉnh táo đáp lại, “Con biết ạ.”

Có lẽ bởi vì cha mẹ mất quá sớm, khiến cô phải một mình đối mặt với thế giới nên càng ngày càng thiếu cảm giác an toàn.

Đối với chú Hai, cô rõ ràng đã từng muốn được bù đắp tình cảm.

Nhưng chỉ được một thời gian, cô lại bắt đầu âm thầm sợ hãi, cô mong muốn quá nhiều, mà chú Hai… cũng chưa chắc có thể đáp ứng được cả.

Bởi vì chú Hai là chú của cô, nhưng đồng thời cũng là ba của Chu Ấu, là chồng của Thịnh Như Hi.

Vì vậy chỉ hai chữ “quan tâm” này đối với cô cũng trở nên trân quý biết bao.

Trở lại nhà, Chu Song Song bật đèn phòng khách lên sau đó vào bếp bắt nước nấu mì.

Dì Lâm biết hôm nay cô sẽ đến Chu gia nên cũng không chuẩn bị cơm tối, buổi chiều bà đã về nhà.

Bưng chén mì nóng hổi ra phòng khách, Chu Song Song ngồi trên thảm mới ăn được hai gắp liền nghe thấy tiếng đập nho nhỏ truyền đến từ cửa sổ sát đất.

Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy một con gấu mèo đang nằm dài trên bệ cửa, hai móng vuốt chạm vào cửa kính nghiêng đầu nhìn bên trong.

Chu Song Song để chén mì ở trên bàn, vội vàng đứng dậy mở cửa cho nó vào.

“Cô chủ Song Song, cô đang ăn mì gói hả?” Con gấu mèo vừa vào nhà liền hít hít cái mũi thính phán đoán.

“Ừm… Mình không biết nấu cái gì khác.” Chu Song Song đi tới ghế sô pha ngồi xuống, lại bưng cái chén lên ăn tiếp.

Con gấu mèo cầm cái túi lưới nhỏ đến trước mặt cô, “Cô đừng ăn cái này nữa.”

Vừa nói nó vừa để cái túi lưới xuống đất, đưa móng vuốt lên xắn tay áo, “Để tôi nấu cơm cho cô ăn!”

Chu Song Song sững sờ.

“Cậu nấu?” Cô nhìn con gấu mèo từ trên xuống dưới.

“Hừ.” Nó chống nạnh, cái đuôi quơ quơ, mặt ra vẻ nghiêm túc, “Hôm nay cho cô biết, tôi chính là đầu bếp có tiếng đấy nhé!”

Đầu bếp?

Chu Song Song ngây ngốc.

Cô không nghĩ đến con gấu mèo này đúng thật là một đầu bếp, nó chạy tới chạy lui trong bếp chốc lát liền bày ra ba món khác nhau trên bàn.

Chu Song Song cắn đũa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

“Cô chủ Song Song, cô mau ăn đi!” Đầu bếp gấu mèo cởi bỏ tạp dề, gãi gãi đầu.

Chu Song Song nhìn chén mì đã nguội trước mặt mình, nhìn lại ba món ăn thơm nồng bên kia… Cô quả quyết đẩy chén mì sang một bên.

Mới một gắp đầu tiên, mắt Chu Song Song đã sáng lên.

“Ăn ngon không cô chủ?” Con gấu mèo ngồi dưới thảm ngước đầu lên nhìn, cái đuôi sau lưng nó đung đưa, một bộ dạng mong chờ được khen ngợi.

Chu Song Song vội vàng gật đầu, “Ngon ngon!”

Ăn xong một bữa cơm no nê, Chu Song Song ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Cô không ngờ rằng tài nấu nướng của Tuân Dực còn hơn cả dì Lâm.

Sau khi ăn xong, một người một gấu an tĩnh ngồi trên ghế xem TV.

Thật ra TV cũng chẳng có chương trình gì hay ho nhưng Chu Song Song rất thích cảm giác có người ngồi xem cùng.

Mỗi khi trời tối, cô chỉ có một mình ở nhà, nhưng từ khi biết Tuân Dực, thỉnh thoảng hai ba ngày nó lại đến thăm cô, hôm nay còn nấu cơm cho cô ăn…

Chu Song Song thật lòng cảm kích nó.

“Cảm ơn cậu.” Cô nghiêng đầu nhìn con gấu mèo bên cạnh, nghiêm túc nói.

Tuân Dực sửng sốt, sau đó như ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, “Cảm ơn gì chứ… cô là cô chủ của tôi mà.”

Cô chủ đáng yêu của nó…

“Cậu chính là bạn thân của mình.” Chu Song Song lắc đầu, khóe miệng cong cong, gò má trắng sáng, cô đưa tay lên sờ sờ lỗ tai lông xù của nó.

Tuân Dực nghe được hai chữ “Bạn thân” liền cứng đờ người.

Nó nhìn chằm chằm Chu Song Song một lúc lâu, hàng râu run lên rồi nó bỗng nhiên cúi đầu, lỗ tai cũng cụp xuống.

Lúc này, trong lòng nó có thật nhiều điều muốn nói.

Nhưng chẳng thể nói cho cô nghe.

Làm đệ tử đã nhiều năm như vậy, nó cũng đổi qua rất nhiều chủ nhân khác nhau nhưng chưa có ai nói với nó những lời này.

Mặc dù đã qua vạn năm tái sinh, nhưng trong thế giới của yêu tu vẫn có tôn ti trật tự rõ ràng, kẻ yếu luôn bị chi phối bởi kẻ mạnh.

Nó chính là kẻ yếu.

Nhưng dù là một yêu tu nhỏ bé, song không ai đi nhận người thường làm lão đại.

Còn nó sở dĩ làm như vậy vì đã có mưu đồ từ trước.

Cô không biết.

Hai chữ “Bạn thân” này, cô nói ra thật dễ dàng.

Không biết tại sao Tuân Dực bỗng thấy khó chịu, tai nó rũ xuống, héo úa, rầu rĩ, buồn buồn nói, “Cô chủ Song Song, tôi đi trước nhé, quầy bán đồ vặt còn đang mở, tôi phải trở về.”

Chu Song Song không nhận ra điểm khác thường, nghe nó nói vậy liền gật đầu, “Ừ, cậu đi đi.”

Hôm nay, trên tập vẽ của Chu Song Song, lần đầu tiên ngoài Cố Hề Đình xuất hiện một người khác.

Đó là một con gấu mèo nhỏ đội mũ, mặc áo khoác.

Cô viết trên mặt giấy:

“Thật vui khi được làm bạn với cậu…”

Ngày thứ hai Chu Song Song đi học lại, cô bị chủ nhiệm Chu Tông Huy gọi lên văn phòng.

Chu Tông Huy nói nhiều như vậy đơn giản chỉ là góp ý vào thành tích kiểm tra lần này của cô, hy vọng cô có thể cố gắng thêm chút nữa.

Đây cũng chẳng phải là lần đầu cô nghe những lời này.

Chu Song Song từ văn phòng đi ra, cả người ủ rũ.

Lúc cô vừa mới bước được năm bậc cầu thang, cổ áo bỗng bị ai đó nắm lấy.

Chu Song Song lảo đảo nghiêng về phía trước, một cánh tay đúng lúc ôm lấy hông giữ cô đứng vững.

“Cậu, cậu…” Chu Song Song chưa tỉnh hồn, nhìn chằm chằm thiếu niên cao lớn trước mặt, cả gò má ửng đỏ.

Cố Hề Đình đưa tay vò tóc cô, “Cậu cậu cái gì hả, đồ nói lắp?”

Tóc Chu Song Song rối bời, đôi mắt nhuốm vài tia mơ màng, bỗng quên mất mình đang muốn nói cái gì.

“… Chết tiệt, chắc hôm nay lại chưa tỉnh ngủ rồi.” Tề Thư chậm rãi đi lên, trong tay cậu là một ổ bánh mì.

Cố Hề Đình nghe thấy giọng cậu liền quay đầu lại nhìn, thần sắc lãnh đạm.

“…Đình ca?” Phía sau lưng Tề Thư lạnh toát, cậu theo phản xạ mỉm cười lấy lòng.

Cố Hề Đình không để ý đến cậu.

Anh trực tiếp đi vòng qua Chu Song Song.

Chu Song Song nhìn bóng lưng anh, trong thoáng chốc cô cảm giác như có chiếc đuôi hồ ly ở phía sau.

Kết thúc tự học tối, Chu Song Song đi ra cổng trường, hôm nay cô không đi xe đạp nên đang tính đến trạm xe gần trường chờ xe buýt.

Ánh đèn đường vàng mờ nhạt, kéo bóng cây thật dài.

Trên đường đông đúc người tới kẻ lui, tiếng nói cười văng vẳng bên tai cô.

Chu Song Song thầm nghĩ, hôm nay Cố Hề Đình lại cúp tiết tự học rồi.

Lúc cô đứng ở trạm xe buýt, không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngón tay trỏ cô bỗng nhiên đau nhói lạ thường.

Cô không thể thấy một nguồn ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ vết thương ở ngón tay nhưng máu đỏ thẫm từng giọt chân thật rơi xuống.

Ánh sáng vàng nhạt phát ra từ nơi vết thương len lỏi cả lòng bàn tay cô, từng giọt máu đỏ thẫm chân thật rơi xuống đất, nhưng cô không thể thấy.

Hết thảy thanh âm xung quanh cô bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, dòng xe cộ cùng bóng người trên đường cũng ngưng lại.

Tất cả cảnh vật trong chớp mắt tan thành mây khói, đưa cô vào một thế giới khác.

Xe cộ không chuyển động, quang cảnh không một bóng người.

Chỉ có ánh đèn xuyên qua những tán cây yên lặng chiếu bóng xuống mặt đường.

Cô đứng tại chỗ, ánh mắt ngưng đọng.

Một thiếu niên mặc đồ tay ngắn xuất hiện, phía sau chính là đuôi hồ ly màu trắng bạc.

Anh lắc lắc cái đuôi, dưới chân là một con báo đốm, gò má sắc sảo âm trầm mang mấy phần hung ác.

Phát hiện tầm mắt cô, ánh mắt anh liền sắc bén lạnh như băng.

Nhưng anh vừa thấy cô đứng ở trạm xe buýt, bỗng anh ngẩn ra, liền cúi đầu nhìn ngón tay cô đang chảy máu, mắt anh sáng lên.

Ồ.

Thẻ bài này không chịu để yên phải không?

“Sao cậu cứ bắt gặp tôi đánh nhau hoài thế?” Anh đạp con báo đốm dưới chân, nhìn cô chằm chằm.

Chu Song Song nắm cặp sách, mím môi còn chưa kịp nói chuyện thì thiếu niên trước mặt khẽ nâng cằm, đôi mắt hổ phách liếc nhìn cô, bỗng hừ cười, “Xin lỗi nhưng lần này tôi cũng không có đánh động vật quý hiếm đâu nhỉ?”

Chu Song Song thấy rõ nguy hiểm nơi đáy mắt, cô cũng hiểu ý anh.

Vì vậy cô nhìn con báo đốm đang giãy dụa trên mặt đất, do dự một hồi mới mở miệng, “Ừm, dáng dấp nó cũng không quá đáng yêu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play