Việc Ngô tiểu thư lựa chon một tên người Hán thắng cuộc, nhanh chóng lan rộng.
Biết được tin, tất cả bàn tán xôn xao, có nhiều ý kiến khác nhau, có người ủng hộ cũng có người thoá mạ.
Trong một quán nước ven đường, một tên đại hán thô kệch nói:
" Mẹ kiếp. Đàn ông nước Nam này chết hết rồi ư. Lại đi lựa chọn một tên Tầu khựa."
Phía dưới cũng nhao nhao hưởng ứng:
" Thật. Chúng mới gây tang thương cho dân tộc vậy mà."
" Đúng là bọn đàn bà não ngắn. "
" Trước vài đây giúp dân giúp nước, thấy lương thiện phúc hậu khiến ta ngưỡng mộ. Vậy mà.....hazzzzz."
........
........
Thấy mọi người kích động, tên đại hán tiếp:
" Chúng ta không thể gặp mà xỉ vả được. Bên con ả đó rất nhiều người bảo vệ. Ngồi than cũng vô ích."
" Vậy huynh có cách gì?" Mọi người đồng thanh hỏi lại.
Đại hán cười:
" Không làm trực tiếp thì chúng ta gián tiếp. Nhằm vào bọn Minh Hương hoặc người gốc Hoa tấn công. Vụ việc kinh đông sẽ khiến ả để ý. Dù ngu
ngốc nhưng thấy dân chúng kích động chắc hẳn sẽ hiểu mà rút lại quyết
định. Mọi người thấy thế nào?"
" Được. Được. Tôi đi theo."
" Tôi nữa."
" Tôi nữa."
.......
.......
" Đi." Đại hán thấy vậy quát lớn, mọi người kiếm gậy gộc đi theo.
.............
Ngồi trên nóc nhà, hai tên cấm vệ quân trông vậy. Một tên hỏi:
" Có cần ngăn chặn không?"
" Không cần. Ta viết thư hỏi thì đại nhân nói, cứ cho bọn chúng tự do, quẫy mồi thật đều. Dụ lũ chuột ra khỏi hang bắt cả thể."
" Như Bắc Thành vừa rồi."
" Đúng. Nhưng lần này sơ tán trânh thiệt hại nhân mạng, đau nhức đền tiền thuốc là được. Có án mạng thì khổ đó."
" Yên tâm. Lần trước không tham gia. Cuối cùng cũng có cơ hội."
" Haha."
.........
Tên đại hán dẫn theo đoàn người, điên cuồng kéo ra thương cảng, gặp
người Hoa, gốc Hoa và Minh Thương là lao vào đánh, cướp lấy vàng
bạc...... càng đi càng hứng khởi. Sự việc cũng diễn ra ở các hướng khác.
Đoàn người ban đầu nhỏ lẻ, sau hợp lấy, hình thành khí thế hừng hực
kéo về bến cảng. Nhưng đến nơi, chỉ một khung cảnh vắng lặng. Thấy vậy,
ai ai cũng biến sắc, tên cầm đầu hét lớn:
" Chạy đi. Lũ cẩu quan chơi chúng ta."
Nhưng chưa kịp chạy thì binh lính thừ tám hướng kéo đến, trên cạn,
dưới nước.... những người phản động nhanh chóng bị trấn áp, lùa thành
từng đàn, kéo lên xe bò trói chặt, tiến về tù giam.
...........
Bắt bớ xong, binh lính được phân công ra dọn dẹp, sửa lại ngôi nhà,
hàng rào. Lực lượng y sĩ sau khi được đào tạo, tiến hành thực tiến, chữa trị một vài thương nhân, Hồ Công Thuyên, Trương Công Hy.....đi hỏi
thăm, an ủi, cảm ơn mọi người.
Xong xuôi, mọi người ngồi trong một lán trại dựng tạm. Vừa nhấp chén trà, vừa bàn luận, Trương Công Hy cười:
" Bệ hạ thật cao tay. Trước tưởng chuyện ở Bắc Thành mọi người đồn thổi quá lên. Không ngờ là thật."
" Lần này ổn thoả hơn. Binh lính cũng phân công rõ ràng, nhanh chóng. Nhất là lực lượng y sĩ thật là thơm. Không ngờ có thể đào tạo quy củ
vậy. Nếu trước chiến tranh có lực lượng này thì quân sĩ không nhiều
người hi sinh như vậy." Hồ Công Thuyên đáp.
" Đúng. Đúng. Tuy đây là diễn tập nhưng đáng khen ngợi rồi."
" Đây là bước đầu. Quyển cẩm nang bệ hạ mới đưa còn nhiều. Thực hiện xong thì chúng ta không sợ ai."
" Haha. Nhưng phải hiểu và làm hết đã. Tôi có chỗ đọc không thông..."
" Cứ từ từ. Mọi ngừoi ai cũng vậy."
" Haha."
Mọi người bàn tán rôm ra. Khi trời dần buông lần lượt hồi cung.
..........
Giữa tâm dư luận, Vinh Hoa trở về phủ, lấy chút đồ đạc, thấy Tiểu Lan nói:
" Phụ thân ta hắn đâu rồi."
" Thưa tiểu thư, lão gia vừa xuôi thuyền vào miền trong. Nghe nói, có vật lạ, nên lão gia tự mình đến xem và mua."
............
Biết tính cha mình quen ngao du, đi khắp nơi nhất là sau khi mẫu thân mất. Giao hết sản nghiệp cho nàng, đi tìm tòi khám phá thứ mới mê. Cũng chả quan tâm nàng làm gì. Một lần nàng quá tủi thân, nên đã hỏi:
" Cha đam mê những thứ phù du đó. Không còn quan tâm đứa con gái này nữa." Rồi khóc.
Cha nàng chỉ cười:
" Con lớn. Tự biết lo lắng cho bản thân. Không thể mãi như con chim
trong lồng được. Cha cũng có tuổi, không biết sống bao lâu. Trước khi
nhắm mắt cố làm hết mọi chuyện mình mong mỏi, để không tiếc nuối. Sống
vậy mới ý nghĩa."
Nàng cũng hiểu, cảm thông nên sau đó không hỏi lại nữa, dần dần hai
người tuy ít gặp nhưng mỗi lần ở nhà, cha đều vào bếp nấu ăn cho nàng.
Hỏi nàng khó khăn gì không.....
Nói xong, nàng rời đi, mặc cho Vương Liễn đứng một mình giữa sân.
Tiêu Lan thấy tiểu thư đi, thì trong lòng mừng rơn, nhanh chóng chạy
đi thông báo, lúc sau một loạt gia đinh chạy ra, đứng chỉ chỏ về vị tân
thiếu gia.
Trước ánh mắt mọi người, hắn mỉm cười, nhưng trong lòng buồn rầu không thôi.' Thật không biết ngày gì mà phải số phận như mày'
Lúc sau nàng cũng đi ra, cầm lấy một túi quần ảo, đưa cho hắn nói:
" Ngươi cầm lấy. Đi thôi."
Rồi nhìn Tiểu Lan nói:
" Mấy ngày nay, ta ra ngoài. Ngươi ở lại, trông coi. Lúc nào cha ta về thì báo cho ta."
" Vâng. Thưa tiểu thư."
Hắn cầm lấy, miệng khẽ lẩm bẩm: " Gia đinh nhiều như vậy. Sao không nhờ, lại bắt ta."
Không chú ý, khẽ va vào nàng.
Nàng quay lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn:
" Có việc gì. Đi đứng cẩn thận vào.
Nhớ tới khi đó, cũng ánh mắt này, cộng thêm con dao kề cổ, hắn vội vã thưa:
" Vâng." Rồi nghiêm cẩn theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT