Mọi người đi ra, bên ngoài đã ngồi sẵn một cậu thanh niên, người nhễ nhãi
mồ hôi càng tô điểm thêm nét khoẻ khoắn. Nguyễn Toản khẽ mỉm cười, gật
đầu, cả bốn người ngồi xuống.
Bàn bên cạnh, Trần Tài cũng trông lại, khi nhìn thấy ba người ngoại
quốc, mắt sáng bừng, phân vân một lúc, đứng dậy, tiến lại phía Shole:
" Good morning. I am Tài. You are ? ( Chào buổi sáng tốt lành. Tôi là Tài, còn bạn?)
Rồi bàn tay cũng đưa ra.
Shole lúc đầu hơi sững sờ, cũng giơ tay:
" Good moring. Please nice to see you. I am Shole.
( Chào buổi sáng, rất vui được gặp bạn. Tôi tên là Shole.)
" So i am. Where are you from?." ( Tôi cũng vậy. Bạn đến từ đâu
" I come from England." ( Tôi đến từ nước anh )
" welcome to Vietnam. How are you." ( Chào mừmg bạn đến Việt Nam. Bạn có khoẻ không.)
" I am fine. Thanks." ( Tôi khoẻ, cảm ơn bạn
" You are welcome." ( Không có gì.)
Sau đó, Trần Tài gãi đầu gượng ngùng. Shole thì quay sang, nhìn sang
Nguyễn Toản rồi cười rộ. Nhìn vẻ mặt bối rối của Trần Tài, đáp lại bằng
giọng tiếng việt:
" bạn nói tiếng anh đã rất tốt. Mới học mà bạn nói được thật nhiều.
Xin lỗi vì hành động vừa rồi, tôi cười bởi vì đoạn biên soạn hội thoại
đó là do tôi viết. Khi nghe lại, tôi bỗng bất chi bất giác buồn cười.
Mong bạn thông cảm."
Nghe được Shole trả lời dõng dạc bằng tiếng Việt, Trần Tài cũng bớt ngượng ngùng, ngạc nhiên:
" Bạn nói tiếng việt thật tốt. Chắc đã ở nước tôi thật lâu." Bỗng nhớ đến gì, sắc mặt ngạc nhiên, chuyển sang mừng rỡ:
" Bạn nói bạn biên soạn chúng. Bạn chính là Shole Cornwallis , nghe danh bạn từ lâu, thật hân hạnh gặp mặt."
Nghe Trần Tài nói vậy, Shole cũng tò mò:
" Bạn đã nghe về tôi ư, có thể nói xem được không."
Trần Tài cũng gật gật đầu, bắt đầu kể. Mẩu chuyện về Shole là câu
chuyện Nguyễn Toản phóng tác dựa vào thực tế, thể hiện tình bạn giữa hai nước, được giàng dậy ban đầu trong khi giới thiệu về sách, trong đó có
nhắc tới Humboldt, Wellington.
Ba người nghe xong, biết là tác phẩm của Nguyễn Toản cũng cười lớn, vô cùng thích thú.
Lúc này, Trần Lão cũng bưng ra bốn tô phở, nhìn mọi người vui vê, cười:
" Dù ai đi ngược về xuôi/ Đố ai quên được Phở người Thăng Long. Còn nóng mọi người ăn cho ngon."
Mọi người gật đầu, Shole ở lâu cũng quen thuộc cầm đũa, gắp măng, ăn vô cùng chuyên nghiệp.
Đung bữa xong, Trần Tài chắp tay:
" Tiểu đệ đi trước có việc. Hẹn gặp các huynh sau."
Shole cười:
" Cho ta gửi lời hỏi thăm thầy giáo ngươi nha."
" Sẵn sàng."
Lúc sau, bốn người cũng dùng xong, lên trên lâu thay đồ, rồi bắt đầu vào cung.
..........
Bốn người vừa đến phía ngoài cung, một người chậm rãi tiến đến, Nguyễn Toản nhìn thấy, cười:
" Ngô lão buổi sáng khoẻ mạnh, rồi quay sang Shole và mọi người giới thiệu về Ngô Thì Nhậm.
Ngô Thì Nhậm chấp tay:
" Vương gia khách khí. " nhìn đám người Shole tiếp:
" Bệ hạ chúng tôi hôm qua xem sao trời, biết rằng hôm nay quý nhân sẽ đến. Nên để cho lão đứng trước đợi. Bệ hạ đang bận việc, trước hết để
lão mang mọi người thăm quan một vòng tiện thể đợi."
" Vậy thật là làm phiền Ngô lão." Shole khẽ áy náy nói.
" Haha. Không có gì. Mọi người đến là khâch."
Ba người Shole gật đầu lần lượt đi theo Ngô Thì Nhậm tiến vào.
.............
Hoàng cung so với lần, Nguyễn Toản đến lúc trước, không quá khác lạ,
số cấm binh đi lại từng hàng ngay ngắn, cho cảm giác dù con muỗi cũng
rất khó lọt.
Trải nghiệm xung quanh, Shole không ngừng xuýt xoa:
" Thật là rộng lớn, vĩ đại. Có lẽ đây là lần thứ hai tôi cảm thấy choáng ngợp như vậy."
" Thật đúng. Chỉ có Cung điện Buckingham có thể so sánh." Wellington nói.
Humboldt gật gù:
" Nơi đây tuy rộng thật, nhưng chưa phải là nhất, tôi nghe anh trai nói, bọn người Trung còn rộng hơn."
" Đúng. Sự rộng lớn thì nhân dân càng khổ để xây dựng. Chỉ cần vừa đủ là được." Nguyễn Toản đáp.
........
Ba người vừa đi vừa bàn tán, lúc sau đến điện Sùng Uyên, Nguyễn Toản đứng dậy đơm trà cho mọi người.
Không lâu, Nguyễn Huệ cũng bãi triều, vừa đi ra, Ngô Thì Nhậm tiến đến:
" Thần quan sát sắc mặt bệ hạ có chút ưu phiền. Không biết là chuyện gì ạ."
" Lũ Nguyễn Ánh lại kéo quân lên Phan Rí, Bình Thuận, e rằng không
lâu sẽ đe doạ Quy Nhơn. Hoàng huynh vừa cho người đem thư ra nói, hi
vọng ta cho người vào tiếp viện. Mà trên thư nói, có lẽ Nguyễn Ánh đã
phát triển lượng quân kha khá. Hazzz."
Nghe vậy, Ngô Thì Nhậm khẽ giật mình:
" Đúng là cỏ nhổ không tận gốc thì suốt ngày gây hại. Thần nghĩ muốn
điều binh trước phải cho người vào nắm rõ tình hình, bởi mới yên mạn
Bắc, chúng ta trước hết phải cho quân chiếm đóng duy trì một thời gian,
cho thật yên, giờ không thể đem quân đánh tiếp được."
" Ừm. Đó cũng là nỗi đau đầu của ta. Mà khi khác bàn sau. Nguyễn Toản đến cũng khiến ta yên lòng. Giờ chúng ta đi gặp."
" Vâng."
.............
Xua tan vẻ mệt nhọc, Nguyễn Huệ khẽ nở nụ cười thật tươi, tiến vào:
" Haha. Đệ đã đến. Có cả khác quý nữa, ta đợi thật lâu."
Ba người Shole nghe tiếng quay lại, chắp tay:
" Xin được tham kiến bệ hạ.Chúc bệ hạ phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn."
Ba người nói xong ngẩng đầu, ngớ người. Nguyễn Toản vừa uống xong nguộm trà, quay lại:
" Đệ cũng vậy. Thật nhớ huynh."
Quay ra nhìn mặt ba người Shole càng cười lớn:
" Haha."
Nguyễn Huệ thấy vậy cũng cười theo.
Wellington nghe vậy, hỏi lại:
" Huynh chính là hoàng đế Tây Sơn."
" Đúng. Ta từng nói cho đệ nghe rồi mà."
Nghe vậy, Wellington cười khổ:
" Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Người mà bọn đệ gặp lại là huynh. Haha."
Shole cùng Humboldt cũng cường khổ theo.
Mọi người đã quen biết, nên nói chuyện vô cùng thoải mái.
.........
Bỗng lúc này, Tiểu Quế Tử khẽ chạy vào, nói nhỉ vào tai, Nguyễn Huệ khẽ gật đầu:
" Ngươi cho hắn vào luôn đi."
Được lệnh, Tiểu Quê Tử đi ra, lúc sau đu vào là một người đầy mình xăm trổ, người để trần.
Shole đang cười nói, quay lại, khi nhìn thấy người đó, thảng thốt:
" Là ngươi."
" Là ngươi." Người kia cũng thảng thốt không kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT