Trên thành Nam Vang, khi mặt trời dần dần xuống núi, tia nắng đỏ ngàu như vẽ thêm nét đau thương lên cuộc chiến,
Nguyễn Bảo thở dài:
“ Bọn chúng có lẽ sắp rút.” Rồi quay sang Phạm Công Trị:
“ Tình hình quân ta như thế nào?”
Phạm Công Trị khẽ kiểm kê, nói:
“ Quân ta chết 50, thương gần 1000. Tiếp tục có thể chiến đấu khoảng hơn 6000.”
Nguyễn Bảo gật đầu:
“ Vậy với đà này có thể trụ khoảng 4-5 ngày nữa. Hi vọng lũ người Xiêm
kia có thể ra sức.” Dứt lời, quét nhìn quân sĩ dáng vẻ mệt mỏi, tiếp:
“ Đợi quân Nguyễn đi, ngươi cho mọi người thay phiên nghỉ ngơi. Đồng thời tăng thêm khẩu phần ăn cho mọi người. Mấy nay tất cả đều vất vả.”
Phạm Công Trị gật đầu.
............
Ngoài thành, thấy không còn sớm, Nguyễn Văn Thành hô lớn:
“ Rút quân.”
Quân Nguyễn như được tha, tốc độ nhanh chóng mà lùi lại.
..............
Thấy địch đi, Nguyễn Văn Huấn cho người dọn dẹp, xong xuôi bước lên thành thấy Nguyễn Bảo đang trầm tư nói:
“ Tướng quân, người đang suy nghĩ gì ư?”
Nguyễn Bảo gật đầu:
“ Lần trước theo chân phụ thân đánh ở Rạch Gầm – Xoài Mút, lũ quân Xiêm
tính tình hung bạo, ta sợ dù đề phòng nhưng cũng khó tránh hết được. Khi ấy chúng ta khác gì tên kia ‘rước voi dầy mả tổ’.” Khẽ thở dài, tiếp:
“ Ta vẫn muốn tự lực gánh sinh hơn.”
Nguyễn Văn Huấn nghe xong, cùng tâm trạng, nói:
“ Chúng ta có thể chuyển từ thủ sang công?”
Nguyễn Bảo lắc đầu:
“ Trước ta đã thử dạ kích, đánh thọc sườn.... Tuy dành kết quả tốt, nhưng quân Nguyễn đã đề phòng cẩn mật. Muốn lần lữa thực hiện sợ rằng được
không bù mất.”
“ Thám báo truyền lại. Bọn quân Nguyễn đêm nay muốn dạ kích. Chúng ta
phải sớm bố phòng chuẩn bị. Bọn chúng có lẽ cũng nóng lòng hạ thành.”
Nguyễn Văn Huấn nghe vậy, đầu óc bỗng lóe lên linh quang, nói:
“ Thưa tướng quân, ta nghĩ ra một cách. Chúng ta có thể tương kế tựu kế...” sau đó nghé đầu nói nhỏ.
Nguyễn Bảo nghe xong, vỗ đùi thật mạnh, than:
“ Quả nhiên diệu kế, Để ta đi bàn bạc phụ thân. Ngươi hãy mau chóng sắp xếp.”
Nguyễn Văn Huấn gật đầu.
...........
Trong phòng, mấy người nghe Nguyễn Bảo nói xong, ánh mắt cũng sáng tinh. Nguyễn Nhạc cười:
“ Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.” rồi quay sang Trần Văn Kỷ, Nguyễn Thung:
“ Thời gian cũng không còn sớm nữa. Hai ngươi mau phối hợp với Nguyễn Bảo chóng chuẩn bị. Lần này thành, thế nguy có thể giải.”
Ba người nhanh chóng chuẩn bị
........
Ban đêm, những tiếng gà gáy vang dồn, Nguyễn Văn Thành nhìn phía dưới 1 vạn quân chỉnh tề, nghiêm giọng:
“ Ở đây chúng ta ai cũng đều mong ước một cuộc sống hòa binh, nhưng kẻ
địch dù chung dòng máu, vì lợi ích chúng phát động chiến tranh, sẵn sàng chém giết đồng bào. Các ngươi nhìn bên cạnh, những người từng kề vai
chiến đấu cùng giờ đâu. Họ phải chôn thây nơi xứ người, không thể nhìn
mặt con, mặt cha mẹ... bi ai biết bao. Chúng ta không thể chịu được nữa, chúng ta phải vùng lên. Trận chiến này là quyết định sống còn. Thành
công những chuỗi ngày mệt nhọc sẽ chấm dứt, đồng thời ai giết được tướng địch thưởng 300 lượng vàng, phong hầu, vinh quy bái tổ. Các ngươi cùng
ta xông lên...”
“ Giết.... giết...” Tiếng hô vang. Quân Nguyễn thần tốc hành quân.
.............
Trên thành, chứng kiến bóng dáng quân Nguyễn dần tiến lại, Nguyễn Bảo nhìn sang Phạm Công Trị:
“ Bắt đầu đi.”
Phạm Công Trị gật đầu. Rất nhanh phía dưới, Nguyễn Văn Huấn lùa bầy trâu từ
doanh trướng ra, cho người bắt đầu buộc bộc pháo, khói độc, đuôi tâm
dầu, xếp thành từng hàng. Những quân sĩ truyền nhau bát canh giải độc.
Xong xuôi, cũng là lúc tiếng hò hét quân Nguyễn tiến sát. Nguyễn Văn Huấn nhìn những người phía sau:
“ Các ngươi có sợ không.”
Tất cả đồng thanh:
“ Không sợ, dù chết cũng cam.”
Nguyễn Văn Huấn gật đầu:
“ Tốt. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng.”
............
Nguyễn Văn Thành đến, cho pháo kéo lên, từng hồi nã thẳng vào tường thành sớm nứt nẻ:
“ Ầm.... ầm.”
Những tiếng vang chát chúa, xua tan màn đêm im ắng.
..............
Trên tường thành, quân ta chúng kiến vậy, ái nấy đều tỏ vẻ ‘ hốt hoảng’ hô:
“ Báo động...báo động.... có tập kích...”
Đội hình nhất thời nhốn nháo. Chứng kiến vậy, Nguyễn Văn Thành biết thời cơ đến, vội hô lớn:
“ Đốt... đốt...”
Rất nhanh mùi hương ‘ nồng nặc’ bay lên. Quân ta như bị ‘choáng’, một đoạn
thành quân Nguyễn đã leo lên. Rất may, Nguyễn Bảo ‘ quần áo xộc xệch’ từ dưới chạy lên, liều mình cầm đao chém sạch, hô:
“ Nghiêm cẩn lại cho ta.”
Quân ta thấy vậy, nhanh chóng chỉnh đốn lại. Nhưng phía dưới, quân Nguyễn như thấy được cơ hội, Võ Di Nguy hét lớn:
“ Xông lên.... xông lên cho ta....”
Quân Nguyễn lao lên như vũ bão, càng đánh càng hăng. Người trước ngã, người
sau tiến lại, những thanh mây liên tục bám lên tường thành.
..........
Thấy thế trận có thể thu bài, Nguyễn Bảo nói khẽ:
“ Bắt đầu.”
Phía dưới, Nguyễn Văn Huấn nhận tin, nhanh chóng mở cửa thành. Từ bên trong, đàn trâu điên bắt đầu lao ra, đuôi bị đốt cháy khiến chúng càng điên
cuồng, lao thẳng phía trước mà giẫm đạp. Tình huống bất ngờ, khiến nhóm
quân Nguyễn ngay sát thành không kịp xoay xở, bị trâu hút bay xa bẹp dí. Từ xa, Nguyễn Văn Thành trông thấy, hô:
“ Bắn pháo...bắn pháo...”
Hàng loạt khẩu pháo lần lượt quay đầu, nhắm về đàn trâu điên. Những tưởng
mọi việc có thể giải quyết. Nhưng tia lửa vừa băt, “ ầm....ầm” từng bộc
pháo trên người trâu nổ tung, bắn ra lửa cùng khí độc. Quân Nguyễn chết
la liệt.
Chưa dừng lại ở đó, quân ta dưới sự chỉ huy Nguyễn Văn Huấn nai nịt chỉnh tề, uống thuốc giải, từ trong thành lao ra, hô lớn:
“ Giết...giết...”
Những toán quân Nguyễn vốn đã toản loạn, thấy quân ta hồn xiêu phách lạc, mặc cho Nguyễn Văn Thành hò hét, mặc người co quắp chạy. Thấy khó có thể
cứu vãn, Nguyễn Văn Thành cay đắng hô:
“ Rút...rút..”
Những cố gắng cuối cùng như được giải thoát, quân Nguyễn bỏ mặc binh khí chạy. Võ Di Nguy nhìn quân ta, hô:
“ Mau đi nhanh, ta chặn hậu.”
Nói xong, lao đến Nguyễn Văn Huấn đối chiến. Nguyễn Văn Thành còn định nói, thấy vậy cũng quay đầu.
................
Võ Di Nguy dù sao cũng là kẻ già đời, tuy thua thiệt nhưng cũng đánh
Nguyễn Văn Huấn bại lui. Nhìn phía sau, thấy quân Nguyễn đã rút, Võ Di
Nguy định toàn lực bổ một đao rồi chạy. Nhưng mọi tính toán phá sản.
Từ xa, đang cầm trên cây, quân ta liên tục dùng Vn9.2 bắn lại. Với khoảng
cách gần, đạn ngăm xuyên qua người Võ Di Nguy. Chỉ cần vậy, Nguyễn Văn
Huấn một đao chém lìa đầu, trong ánh mắt không cam lòng của Võ Di Nguy.
Cầm lấy đầu địch, Nguyễn Văn Huấn cảm giác lâng lâng. Bỗng lúc này, Nguyễn Nhạc tiến đến:
“ Cảm giác thế nào>”
Nguyễn Văn Huấn khom người:
“ Thưa Vương thật tuyệt. Thuộc hạ cũng không nghĩ đến.”
Nguyễn Nhạc cười:
“ Dần rồi quen. Thế hệ trẻ các ngươi ta rất coi trọng. Nay cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Văn Huấn cúi đầu:
“ Vâng.”
...............
Nguyễn Nhạc nhìn phía đông, thở phào:
“ Coi như cũng giảm được áp lực. Dù cho gan hùm, vài ngày tới chúng cũng
không giám quay lại. Cũng là thời cơ cho quân ta dưỡng sức.”
Mấy người Nguyễn Thung đồng thanh:
“ Vương anh minh.”
Nguyễn Nhạc cười khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT