“ Tốt. Cuối cùng cũng nghe được chiến thắng. Trương tướng quân vừa hạ
được hơn 10 chiến thuyền của lũ hải tặc Tây Sơn. Mọi người hãy truyền
tin này, để khích lệ binh sĩ.”
“ Vâng.” Mọi người đồng thanh.
..........
Trong doanh trại cách thành Nam Vang 3 km. Nguyễn Văn Thành cầm lấy tin thám báo, cau mày:
“ Vẫn chưa biết được lũ chiếm thành là ai.”
Tên lính vội lau mô hôi, cẩn trọng:
“ Dạ thưa tướng quân, do bọn chúng canh chừng nghiêm mật. Hai nhóm tình
báo của chúng ta bị diệt gọn. Thuộc hạ đoán, bọn chúng không phải lũ
giặc cướp đơn thuần mà là tổ chức chính quy.”
Nguyễn Văn Thành hừ lạnh:
“ Tăng cường cho ta. Bất cứ giá nào trong ngày mai cũng phải có tin. Nếu không, ngươi mang đầu ngươi về đây.”
Tên lính gật đầu.
.......
Đúng lúc này, một cánh chim xà xuống, nhìn ấn tín biết thư của Vương. Nguyễn Văn Thành vội đuổi hết binh lính ra, cẩn trọng đọc. Biết kế hoạch
Nguyễn Ánh, dù biết đó là tốt. Nguyễn Văn Thành thở dài:
“ Lại lang bạt ư.... Ta cũng đã lớn, liệu còn trốn được bao lâu? Bao lần đông sơn tái khởi nữa.”
Cầm lá thư đem đốt, nói vọng:
“ Ngươi gọi Tuân đến đây cho ta.”
......
Nguyễn Văn Tuân không lâu đã đến, nhìn sắc mặt cha nghiêm túc, vội hỏi:
“ Có chuyện gì thưa cha.”
Nguyễn Văn Thành lôi trong người một viên ngọc tín, nói:
“ Vương vừa sai người bảo ta quay lại Xiêm lấy về ấn tín năm xưa. Người
chuẩn bị lên Ngôi. Chiến sự đang cấp bách, con hãy thay ta đi lấy.” Ngẫm nghĩ lúc, nói:
“ Vợ con cũng sắp sinh đúng không? Ở nơi cất dấu,
ta có quen một vị sư thầy. Ngươi mang cả nàng đi, cầu con trai. Đừng để
dòng họ đến đời ta là tuyệt tự. Nếu thế, ta dù chết cũng không dám đi
gặp ông bà.”
Nguyễn Văn Tuân nghe vậy, nghĩ đến việc ba đứa con đầu đều là gái, xấu hổ đáp:
“ Dạ, con biết rồi ạ.”
Nguyễn Văn Thành phủi tay:
“ Đi đi.”
........
Trong thành, Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Nhạc đã đến. Sắp đặt mọi chuyện ngay ngắn, khống chế toàn bộ. Nguyễn Huệ nói:
“ Tên thành án ngữ hướng vào Nam Định. Muốn thọc vào Gia Định không tiếng độc rất khó.” Rồi thở dài:
“ Em là em sợ tên kia, nghe tin ta tấn công, chắc mất mặt bỏ chạy. Mấy lần bắt hụt.”
Nguyễn Nhạc khẽ cười:
“ Tên kia cũng tài năng đó chứ. Khoản mị hoặc cùng trốn chạy trong lịch sử khó ai bì kịp.”
Bên cạnh, Trần Văn Kỷ khịt mũi khinh thường:
“ Hắn sống chắc đều nhờ phúc của các đời chúa Nguyễn. Chỉ cần phá hắn ắt nhiên phải chết.”
Nguyễn Nhạc mấy nay cũng biết nguyên nhân, bọn Nguyễn mấy năm chỉ đánh Quy
Nhơn để phá mổ tổ, vốn phẫn nộ, lại nghe Kỷ nói vậy, phẫn nộ:
“
Bọn hắn bất nhân nhưng chúng ta không thể thế được. Chiến tranh giữa hắn và ta không liên quan đến tổ tiên. Dù sao các chúa Nguyễn cũng có công
khai hoang.”
Trần Văn Kỷ vội khom lung:
“ Vâng, thần không dám.”
......
Đúng lúc này, Hồ Thức tiến đến, nhìn xung quanh thấy nhiều người khẽ chần chờ. Nguyễn Huệ phất tay:
“ Có gì cứ nói.”
Hồ Thức vội nói:
“ Thưa Vương cùng bệ hạ. Vũ Văn Nhậm vừa truyền tin. Chiêu Kan, Chiêu
Phong.... khi theo lệnh tấn công vùng Nam Bàn đã phát hiện được bên
trong đó đang dịch bệnh. Trong đó dù chưa trị nhiều loại thuốc nhưng
không khỏi, nhìn dân làng ngày càng héo mòn trong cơn đói kéo dài, đã
quyết định cầu cứu chúng ta. Nói rằng chỉ cần chúng ta giúp trị khỏi, sẽ ngoan ngoãn thuần phục. Vũ Văn Nhậm đến xem xét, rất giống bệnh tiêu
chảy mà quân Trịnh mắc phải năm xưa. Nghĩ đây là cơ hội tốt, nên bảo
thần đưa tin về.”
Nghe xong, Nguyễn Nhạc nói:
“ Nếu quả là tiêu chảy thì ta có bài thuốc năm xưa, chuyện này không khác cái bánh ngọt trên trời rơi xuống.”
Mấy người khác cũng hỗ động. Riêng Nguyễn Huệ suy tư, thật lâu nói:
“ Nếu đó là cơ hội, em nghĩ không nên bỏ nỡ. Chúng ta còn một cánh quân
hơn 2 vạn đang trên đường tới, em sẽ qua đó. Dẫn chúng đi xuyên, phối
hợp với nhánh một. Bẻ gẫy Biên Hòa, một mạch tiến vào Gia Định.”
Trần Văn Kỷ vội can:
“ Nhỡ đâu đó là một chiêu trò của lũ nhà Nguyễn nhằm phân tán quân của ta. Bệ hạ cần xem xét. “
Nguyễn Thung cũng nói:
“ Tin của Vũ Văn Nhậm truyền lại.... bệ hạ cũng cần cẩn trọng..”
.....
.....
Những người khác cũng căn ngăn, Nguyễn Huệ nói:
“ Ta tin trực giác của ta...” rồi quay sang Nguyễn Nhạc ngồi yên nãy giờ, hỏi:
“ Việc này anh nghĩ sao.”
Nguyễn Nhạc nghe vậy, đáp:
“ Ta cũng nghĩ dù thế nào cũng nên thử. Lần này dù đánh tan quân Nguyễn,
chiếm Gia Định, nhưng Nguyễn Ánh chạy, vẫn là thất bại. Bởi còn hắn, vận nước Tây Sơn khó trọn vẹn.” Dứt lời, lấy trong mình tấm ngọc bội, đưa
Nguyễn Huệ:
“ Năm xưa, khi đánh quân Trịnh, anh từng bắt được Lê
Hữu Trác nhưng thả. Để tạ ơn, hắn đã tặng ta miếng ngọc này, bất cứ khi
nào cần đều giúp. Em hãy cho người mang đó đến Hồng Lĩnh. Đón Lê Hữu
Trác qua, dù không phải tiêu chảy cũng có thể giải quyết. Nơi đó vùng
chiến lược, ta phải cho họ thấy sự thật lòng hợp tác chứ không phải vì
lợi ích.”
Nguyễn Huệ khom người:
“ Anh nói đúng. Để em đi chuẩn bị.”
.....,
Cả Nguyễn Nhạc đã mở lời, nên quan viên không ai dám dị nghị nữa.
......
Sáng hôm sau, Nguyễn Huệ chọn ngựa, định một mình phóng đi. Nguyễn Nhạc nói:
“ Lần này đi chưa chắc đã yên ả. Em hãy cầm theo 5000 người đi cùng.”
Nguyễn Huệ lắc đầu:
“ Ngoài kia tên Thành có 1 vạn. Nếu em mang đi hơn nửa chắc chắn chúng sẽ biết mà tấn công. Anh sẽ gặp nguy mất.”
Nguyễn Nhạc cười:
“ Không lo. Nguyễn Thung cùng Trần Văn Kỷ đã nghĩ cách chuột mượn oai
hùm. Dù tên kia đến số lượng gấp đôi, cũng không dám công...”
Bên cạnh, Nguyễn Thung gật đầu:
“ Mong bệ hạ yên tâm.”
Nguyễn Huệ đắn đo lúc, nói:
“ Vậy em mang đi 3000 thôi. Số quân em sẽ tự chọn.”
Biết tính em mình, Nhạc gật đầu:
“ Được.”
........
Chiều hôm đó, Nguyễn Huệ rời đi. Bên ngoài thành, quân lính thấy vậy vội chạy về bẩm báo. Nguyễn Văn Thành suy tư, nói:
“ Cho người đuổi theo. Bọn chúng bên trong, ta mới khó biết. Nếu chúng đã ra ắt có sơ hở. Các ngươi bám theo cho ta.”
“ Vâng.” Quân lính đáp.
.......
Trong thành, nhìn Nguyễn Huệ đã đi xa, Nguyễn Nhạc cười:
“ Mai chúng ta treo cờ Tây Sơn lên.”
Nguyễn Thung chần chừ:
“ Làm vậy có ổn, hay chúng ta cứ để như vậy.”
Nguyễn Nhạc đáp:
“ Treo đi, có bóng dâng Tây Sơn, may ra kéo dài thêm được lúc. Để vậy, thấy người rời đi. Bọn chúng sẽ công càng sớm.”
Nguyễn Thung gật đầu:
“ Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT