“ Thưa cha, thế trận đã dần lụi tàn khó cứu vãn, chúng ta lên lui về Phú Yên hợp sức cùng Huy tướng quân đợi viện quân tới.”
Lê Trung nhìn quân lính thần sắc mật mỏi, thở dài:
“ Lần trước thất bại, tuy Vương không trách. Ta còn muốn cố thủ đây lấy công chuộc tội. Vậy mà.....”
Lê Chất hiểu tâm ý của cha, nói:
“ Tuy lui, chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế. Đánh cho chúng không còn manh giáp.”
Lê Trung ngạc nhiên nhìn sang:
“ Con thử nói xem.”
Lê Chất đáp:
“ Thưa cha, theo tin báo thì tên Đặng Đức Siêu đã chạy khỏi Quy Nhơn. Kế
bắt thành Bình Thuận là do hắn bày ra. Kẻ này luôn tỏ ra mình mưu mô hơn người.
Bọn chúng không dám tất tay để lấy thành, hôm qua đã cho
ngươi đưa thư dụ hàng qua. Muốn dùng tiền tại, địa vị để mê hoặc, con đã cho người từ chối. Bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay với mẹ và vợ con. Con
muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông....
Chúng ta muốn theo đó thuận
thế đầu hàng, hắn sẽ không hồ nghi, chiếm Diên Khánh. Mất Diên Khánh,
Phú Yên dường như nai giữa bày sói. Tên đó dù không chiếm cũng sẽ kéo
lên đồ sát một phen. Ta sẽ bảo Nguyễn Quang Huy án ngữ ải Cù Mông, mặc
chúng đi qua. Đồng thời cử một nhánh người đi ẩn núp ở cửa Bắc, nơi đó
có một con đường độc đạo của người Thượng. Cha con ta nội ứng bên trong. Trên đánh xuống, dưới đánh lên, trong đánh ra, ngoài đánh vào. Chắc
chắn có thể bắt được.”
Lê Trung nghe xong, hài lòng, gật đầu:
“ Quả nhiên hảo kế. Nhưng chúng ta còn cần đề phòng mặt bể, sợ chúng sẽ
kéo thủy binh từ Cam Ranh ra. Ta sẽ nhắn tin cho Đặng Văn Long, từ Thị
Nải kéo lên 1 đội tầu đề phòng mặt bể. Lần này Lê Văn Duyệt có cánh cũng khó thoát.”
Nhưng nghĩ lúc, trầm ngâm:
“ Tuy hoàn hảo nhưng ta vẫn lo nghĩ an nguy của mẹ và vợ con....”
Đúng lúc này, Lê Hoa (vợ Lê Trung) đang đứng ngoài, đã nghe toàn bộ, nói:
“ Người sinh ở đời ai không chết/Một tấm lòng sơn để sử xanh. Phu quân
hãy cho thiếp góp một phần giúp bệ hạ có thể thống nhất giang sơn.”
Lê Trung nghe vậy, nhớ tới năm xưa vợ mình cũng là nữ hào kiệt, chỉ vì bản thân mà lui về chăm sóc con cái. Bao năm ánh mắt vẫn vô cùng khí khái,
thở dài gật đầu:
“ Được. Dù sao, mạng sống vẫn phải là quan trọng nhất.”
Lê Hoa mỉm cười:
“ Thiếp biết. Mai nhân có lễ, thiếp cùng con. Sẽ ra khỏi thành. Tạo cớ cho chúng bắt.”
Ba người bàn bạc thêm, khẽ gật đầu.
..........
Ngoài thành, doanh trại quân Nguyễn, Lê Văn Duyệt nhìn người đến ngoài Đặng
Đức Siêu còn có Trương Tấn Bửu, khẽ ngạc nhiên, xong cười lớn:
“ Lần này không bắt được Diên Khánh, ta sẽ mang đầu về gặp Vương.”
Đặng Đức Siêu nói:
“ Cử Trương tướng quân tới cùng, Vương muốn hình thành thế gọng kìm, tốc
chiến tốc thắng. Bởi lần này không muốn chỉ bắt Diên Khánh mà cấp tốc
đánh lên Phú Xuân, Quy Nhơn. Đập tan khí thế của bọn chúng. Mặt khác đột phá nơi đây, sẽ đe dọa mặt phía Tây. Mấy ngày trước Nguyễn Văn Thành
tướng quân có truyền về, tên ThongDuang đang cử binh lên, tiến gần Nam
Vang.”
Lê Văn Duyệt quay sang:
“ Vậy cảm tạ Trương tướng quân. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.”
Trướng Tấn Bửu vốn người ít nói, nghe vậy, cười:
“ Vậy tướng quân người làm chủ, ta sẽ phối hợp. Hoàn thành kế hoạch Vương đề ra là trên hết.”
Lê Văn Duyệt gật đầu, chỉ về tấm địa đồ nói:
“ Diên Khánh có địa thế hiểm trở, tên Lê Trung đã xây thành đào hào ở phủ lỵ để làm Tổng
hành dinh. Đồng thời cất trại lập xưởng ở dãy núi gần Trường Cá gần cửa bể Nha Trang để đóng tàu bè và giữ mặt bể.
Thành nằm trên địa phận hai thôn Phú Mỹ và Trường Thạnh. Chung quanh đắp đất, chu vi 366 trượng 4 thước, cao 8 thước 5 tấc. Trổ 6 cửa ra vào, xây
gạch kiên cố, trên có vọng lâu tứ diện thông phong. Trên thành có đặt
súng đại bác ở bốn mặt.
Muốn chiếm được chắc chắc chúng ta sẽ phải cường công, chồng mạng lấy thành. Ta không muốn vậy, nên còn chần chừ.
Nếu Vương muốn tốc chiến, tốc thắng. Mai ta sẽ dẫn quân cường công.
Trương tướng quân sẽ lo mặt biển. Cướp xong, Trịnh Hoài Đức sẽ ở lại
quản. Ta cùng Trương tướng quân sẽ cấp tốc đánh lên khiến tên Nguyễn
Quang Huy không kịp trở tay.”
Đặng Đức Siêu nghe vậy, cau mày:
“ Nếu thế mất hơn được. Ta nghĩ thử dụ hàng tên Lê Trung.”
Lê Văn Duyệt lắc đầu:
“ Ta đã thử, không được. Hắn còn chém cả sứ giả.”
Đặng Đức Siêu suy ngẫm, nói:
“ Ta có nghe nói Lê Trung là kẻ yêu vợ. Trước ở ẩn trong thành Quy Nhơn,
ta có thấy vợ hắn. Mai Quy Nhơn có hội, chắc ả sẽ ra thành. Ta sai người bắt lấy ả. Vừa uy hiếp vừa dụ hoặc.”
Lê Văn Duyệt gật đầu:
“ Vậy ngày cần ai hãy cắt cử. Ta cùng Trương tướng quân. Bàn giao chút chuyện.”
Đặng Đức Siêu đáp:
“ Được.”
..........
Mấy ngày sau, quả nhiên theo dự tính, vợ cùng con Lê Trung bị áp giải tới. Nhìn hai người bị trói, Đặng Đức Siêu nói:
“ Chồng người theo anh em thắng buôn trâu. Bởi do thằng Nhạc mị dân xưng
đế, nên người tài bị gạt theo phò. Nay Vương sắp tiến quân ra bắc, thống nhất giang sơn. Không lỡ người tài bị giết. Nếu ngươi viết thư khuyên
chồng đầu hàng, hắn nghe theo. thì vợ chồng đoàn tụ vinh hoa phú quý.
Nhược bằng không thì đứt cổ rơi đầu.”
Lê Hoa mặc dây bị trói, cười lớn:
“ Vua Quang Trung ở/Sợ chẳng dám ra/Bèn mượn câu quản thúc/Vua Quang
Trung đi/Đợi thời cơ bắt nạt đàn bà/Đáng khen thay Đặng Đức Siêu/Tài như Quản Nhạc!"(1)
Nghe vậy, Đặng Đức Siêu nghe giận trong lòng, nhưng sắc mặt không đổi. Bên cạnh, Trương Tấn Bửu mắng:
“ To gan. Người đâu lôi ra chém cho ta.”
Đặng Đức Siêu vội can:
“ Miệng lưỡi đàn bà không nên nghe.” Rồi nhìn tên lính:
“ Ngươi cho người giam ả lại.”
“ Vâng.” Tên lính vội đáp.
.......
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Trương Tấn Bửu thắc mắc:
“ Ả không chịu viết, bắt được như không. Chi bằng chém đầu cho hả giận.”
Đặng Đức Siêu cười tủm tỉm, nói:
“ Ta bắt vợ con Trung là buộc hắn lâm vào thế cùng phải đầu hàng. Chứ
không phải dùng lẽ mà thuyết phục vợ hắn khuyên nhủ. Vậy thư do vợ hắn
hay do ta viết nào có khác gì.”
Trương Tấn Bửu vỗ mạnh đùi:
“ Tốt. Quả là diệu kế. Vậy ta sẽ đi báo Lê Văn Duyệt tướng quân bắt đầu.”
P/s: (1): phỏng theo bài của tác giả Lê Đình Danh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT