Cầu Hiền Các - nằm ở góc ở kinh thành, dù việc Vinh Hoa kén chồng đã kết thúc, nhưng không thể ngăn cản sự náo nhiệt phồn hoa. Khi bất kỳ sĩ tử, kẻ tài hoa đều coi có chỗ ở nơi đây là một sự khẳng định.

Một nhà ven đường, mọi người xếp hàng mua sắm, nhưng vẻ mặt ai nấy đều vô cùng sốt ruột, lo sợ.

Bởi ngay sau khi dẹp loạn Bùi Đắc Tuyên, Nguyễn Huệ đã vận dụng hàng loạt máy in VN, sản xuất một thứ gọi là ‘ báo’. Để truyền đạt chiếu thư, tóm tắt tình hình các nơi, đăng những bài thơ, luận hay..... Ban đầu còn e dè, nhưng sự hữu ích, giá rẻ dần khiến ‘ báo’ nhanh chóng cháy hàng, một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

“ Keng... keng...” ba tiếng chuông dài. Đoàn Trác Luân đi ra, vê mặt đầy tội nghiệp, nói:

“ Báo đã bán hết. Mọi người muốn mua có thể đến ngày mai. Nếu chỉ muốn nghe nội dung có thể đến Cầu Hiền Các, sẽ có người phụ trách đọc.”

Dù mấy nay đã quen tình huống này, nhưng nhiều người vẫn vô cùng phẫn nộ:

“ Lại hết.... Ba ngày ta mua mà không được...”

“ Cậu bảo bệ hạ có thể tăng sản lượng được không....”

“ Tăng đi... đắt hơn cũng mua....”

.......

.......

Nghe vậy, Đoàn Trác Luân gật đầu rối rít, nói:

“ Được... Tôi đã báo. Nhiều máy in ở Bắc Thành đã chuyển tới. Mỗi ngày đều sẽ đề thăng....”

“ Hứa hẹn... hứa hẹn... mai không có tôi nằm đây ăn vạ...”

“ Đúng.... đúng...”

......

.......

Mọi người càu nhàu xong lũ lượt rời đi.

.......

Đoàn Trác Luân vội cho người khép cửa, tiến vào trong. Thấy Nguyễn Toản đang ngồi trong, than:

“ Thật không ngờ ‘ báo’ lại khiến mọi người si mê vậy.”

Nguyễn Toản cười:

“ Chỉ là bắt đầu. Đợi khi sản lượng ổn định. Em cho anh thấy ma lực của nó ra sao.”

Đoàn Trác Luân ngồi xuống, than:

“ Ta chỉ mong đủ sản lượng. Không ngày nào cũng bị mắng chửi, thật mất mặt.”

Lời vừa dứt, bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm trầm: “ Vất vả khanh.”

Đoàn Trác Luân quay sang thấy là Nguyễn Huệ, vội khom mình:

“ Bệ hạ, hoàng hậu....”

Nguyễn Huệ phất tay:

“ Không có ai. Mấy lễ nghi rườm rà bỏ qua đi.”

Nguyễn Toản liếc xéo:

“ Sáng sớm anh đã đến. Lại muốn ăn chực ư?”

Nguyễn Huệ mặt mo khẽ đỏ. Bởi đúng vậy. Từ khi Nguyễn Toản trở lại, một vì bồi bổ nàng, bù đắp vất vả, ngày nào cũng nấu ăn, những món như: canh cá rô; bún hải sản... Một lần ăn qua, khiến mọi mỹ vị trong cung, không khiến hắn ngon miệng. Dù bị chọc thủng, Nguyễn Huệ vẫn mạnh miệng, chỉ Ngọc Hân đang bế Thanh Lan, chống chế:

“ Nàng muốn gặp Điểm ôn chút chuyện. Mặt khác, ta đến định rủ em đi xem tình hình dư luận thôi. Ăn uống gì.”

Nhìn bên cạnh Ngọc Hân, Đoàn Trác Luân quay người sang hướng khác, Nguyễn Toản nén cười, nói;

“ Vâng. Còn sớm. Em vừa nấu. Chúng ta cùng vào ăn.”

Nguyễn Huệ vội đáp:

“ Được. Được.”

Trong sân vang lên tiếng cười vui.

........

Ăn uống xong, Đoàn Trác Luân cáo từ đi có việc. Nguyễn Toản cùng Nguyễn Huệ pha ấm trà, nhìn Cu Tí cùng Thanh Lan đang nô đùa, Ngọc Hân, Đoàn Thị Điểm đang tám chuyện ở bên, Nguyễn Huệ cười:

“ Nhanh nhỉ. Lần đầu ta gặp con trong nôi. Giờ đã lớn vậy. Ta già rồi.” Xong quay sang, tiếp:

“ Nhìn cu Tí cùng Thanh Lan chạc tuổi, lại rất hợp. Hay ta cùng em định luôn hôn sự cho cả hai.”

Nguyễn Toản cười trừ:

“ Việc hôn nhân tự tụi nhỏ quyết. Vấn đề này em cũng không muốn quá xen.” Suy ngẫm, nói:

“ Anh Nhạc đã ổn hơn chưa. Mặc dù nghe nhiều mà em vẫn chưa có dịp gặp.”

Nguyễn Huệ nhấp chén trà, thở dài:

“ Lúc đầu ổn rồi. Nhưng không ngờ Quy Nhơn truyền tin cấp báo, Huỳnh Đức cùng Ngô Tùng Châu kéo quân đánh Quy Nhơn. Lo lắng lại đổ bệnh.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Có lẽ tin anh bệnh, cũng kéo được tên đó. Liên tục tấn công, chắc hẳn muốn thăm dò thực hư. Mà lần này, sao anh không kéo dài nữa. Có thể bắt con cá to hơn.”

Nguyễn Huệ cười khổ:

“ Ban đầu ta cũng muốn vậy. Nhưng cứng quá thành gẫy. Con người khó phải thánh nhân. Mài dần dần.”

Nguyễn Toản hiểu ý, thấy không còn sớm, nói:

“ Anh em ta ra ngoài, xem mọi người nói sao.”

Nguyễn Huệ gật đầu.

.........

Trong quầy “ Trà chanh phố”, Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Toản lựa chọn một góc khuất, định hai ly nước hoa quả. Yên lặng lắng nghe xung quanh.

Một đám đông không xa, một tên thư sinh, hạ xuống tờ báo, phe phẩy quạt nói:

“ Quả nhiên là hữu ích. Không ngờ tên kia lại to gan vậy.”

“ Chuyện gì huynh...” bên cạnh một người hỏi.

Tên thư sinh chỉ vào báo nói:

“ Việc Thái Đức vương bị tập kích là do gian tế. Kẻ này là Vũ Tâm Can, hắn cấu kết với Đặng Trần Thường... May Nguyễn Bảo thế tử phát hiện, cãi lệnh mà giết, không thì có chuyện...”

“ Vũ Tâm Can, Đặng Trần Thường bọn hắn là ai?”

“ Không biết. Chắc cậu mới ra ư? Đặng Trần Thường cũng gọi là kẻ văn võ toàn tài......”

.......

.......

Một góc khác, một người phẫn nộ:

“ Mẹ nó chứ. Sao bệ hạ không quân Nam tiến, diệt chúng đi. Lũ tiểu nhân luôn làm điều độc ác...”

Bên cạnh đồng bạn khuyên ngăn:

“ Có chuyện gì vậy huynh...”

Tên kia thở hắt, nói:

“ Trước ta trong kia, nhưng khi bệ hạ kéo về. Nguyễn Ánh kéo vào, khi giết. Kẻ không theo, hắn đều đào mả tổ.....”

“ Độc ác thay...” nghe kể, mấy tên kia nhao nhao.

.......

.......

Ngồi lúc, nghe đủ mọi lời bán tán, Nguyễn Huệ hài lòng:

“ Dư luận tốt. Đợi anh khỏe. Chúng ta sẽ định ngày xuất quân. Mọi thứ đều đã ổn.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Được. Giờ này biển cũng đang tạm lắng. Tấn công là tuyệt. Ngoài ra bọn Chiêu Kan, Chiêu phong.... cũng đã kéo quân. Tránh cho đêm dài lắm mộng..”

“ Được.”

Hai người đứng dật, trả tiền rời đi.

............

Nguyễn Bảo sau khi đưa phụ thân về kinh, cấp tốc cùng Bùi Thị Xuân truy sát. Mặc dù cố gắng, nhưng nhanh chóng mất dấu. Nguyễn Bảo phân phó Bùi Thị Xuân trở về kinh, còn mình kéo về Quy Nhơn.

Đoàn người vừa xuất hiện, nhanh chóng bị người mật báo, Nguyễn Lữ kéo theo Vũ Văn Nhậm đi ra, cười:

“ Lâu không gặp, cháu trưởng thành nghê.”

Nguyễn Bảo bất ngờ, nhưng mấy nay trong kinh cũng hiểu, khom mình đáp:

“ Cảm ơn chú đã khen ngợi. May là có chú ở đây.”

Nguyễn Lữ cười:

“ Đất tổ, đất lập nghiệp ai có thể bỏ chứ. “ rồi phất tay:

“ Vào đi rồi nói chuyện.”

“ Vâng.”

...........

Vào thành, nhìn cuộc sống vẫn như trước đây, Nguyễn Bảo thở phào. Sau đó qua nói chuyện, Nguyễn Bảo hiểu được tình cảnh khi đó, ánh mắt phức tạp nhìn qua Vũ Văn Nhậm. Bởi giống Nguyễn Lữ, hắn đều có định kiến muốn diệt tên này. Nguyễn Lữ thấy không khí không ổn, cười:

“ Nguyễn Bảo về rồi. Ta cũng an tâm. Mấy nữa, ta sẽ cùng Vũ Văn Nhậm về kinh. Mọi việc ở đây, cháu phối hợp cùng Lê Trung. Ta tin cho dù có mười lá gan bọn chúng cũng không dám quay lại

Nguyễn Bảo gật đầu:

“ Vâng.”

.......

Ban đêm, một tiệc rượu. Sáng sớm Nguyễn Lữ, Vũ Văn Nhậm xuất phát. Đi ra thành, một người đã đợi, chứng kiến thân ảnh, Vũ Vân Nhậm lắp bắp:

“ Trần..... Công......”

Trần Công Xán cười:

“ Là ta.... Tướng quân vẫn khỏe.”

Vũ Văn Nhậm thở dài, chứng kiến Nguyễn Lữ sống hắn đã bất ngờ, giờ lại là Trần Công Xán. Thật lâu thở hắt, cười tự giễu:

“ Quả nhiên, trong mọi người chỉ có ta là vũ phu.”

Rồi ôm quyền:

“ Cảm ơn ngài, ta vẫn tốt.”

.......

Trần Công Xán, cười, quay sang Nguyễn Lữ nói:

“ Mọi việc theo đúng như người tính. Tuy không thể giết Võ Tánh nhưng hắn muốn sinh động cũng phải mất 1 năm. Coi như phế.”

Nguyễn Lữ gật đầu:

“ Tốt.”

Ba người xuất phát. Không bao lâu đã tới kinh.

Cầu ủng hộ qua số momo: 0369442379. Cảm ơn rất nhiều ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play