Bùi Đắc Tuyên vào thành, cho gọi toàn bộ người dưới trướng đến, nhìn tất cả, nói:
“ Mấy ngày ta đi, trong kinh có chuyện gì không?”
Lê Tuyền nhanh chóng đáp:
“ Thưa Thái sư, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch. Biên thùy, Trần Quang
Diệu, Nguyễn Văn Lộc..... đều đang bị cầm chân, chưa thể về. Chỉ có Bùi
Thị Xuân, cùng dưới trướng tướng lĩnh đã trở lại.”
Bùi Đắc Tuyên trầm tư:
“ Giờ là thời cơ tốt. Ngươi tìm cách gia tốc, để Lê Ngọc Hân bệnh nặng, kéo ánh mắt. Ta sẽ để Nguyễn Huệ ngày mai băng hà.”
Lê Tuyền khom người cung kính:
“ Vâng.”
Bùi Đắc Tuyên quay sang Trần Kết.
“ Ngươi tập hợp người của ta. Đêm nay khi nghe tiếng chuông. Nhanh chóng chiếm cứ các vị trí quan trọng trong cung. Chiếm quyền trị an kinh
đô...”
“ Vâng.” Trần Kết đáp.
Căn dặn thêm, Bùi Đắc Tuyên sửa soạn vào cung.
.........
Đến thư phòng, Bùi Đắc Tuyên nhìn Lê Ngọc Hân, Bùi Thị Nhạn cùng Quang
Thùy, Quang Bàn, Quang Bàn đều ở, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng. Đi đến phía mấy tên thái y, trầm giọng:
“ Bệ hạ có chuyển biến tốt không.”
Tên thái y lắc đầu, than:
“ Dạ, không quá tốt. Tiên lượng sợ rằng khó qua khỏi tuần này,.”
Nghe xong, Bùi Đắc Tuyên sắc mặt buồn rầu, thở dài, đi tới bên Quang Toản thưa:
“ Điện hạ.....”
Quang Toản đang ngồi, giật mình, quay sang thấy đó là Bùi Đắc Tuyên khẽ gật đầu:
“ Khanh đã tới rồi à. Khỏe chưa?”
Bùi Đắc Tuyên vội đáp:
“ Thần đã đỡ hơn nhiều.” Xong nhẹ nói:
“ Bệ hạ là người được phúc trên phù hộ, chắc chắc sẽ làm nên kì tích.”
Quang Toản gật đầu, thở dài. Bên cạnh, Quang Thùy, Quang Bàn thấy Bùi
Đắc Tuyên không đến mình trước, hừ lạnh. Bùi Đắc Tuyên cười trừ, tiến
đến hỏi han qua loa, xong nhanh chóng cáo từ, đi đến phía Bùi Thị Nhạn,
Lê Ngọc Hân nói vài câu. Khi chuẩn bị rời Lê Ngọc Hân, Bùi Đắc tuyên sâu kín:
“ Ngoan ngoãn mà yên lặng. Nếu không bệ hạ đi cũng là tử kỳ của ngươi.”
Lê Ngọc Hân biết hắn ám chỉ gì, ngực phập phồng tức giận, cười:
“ Ba mươi chưa là tết. Bệ hạ chân mệnh thiên tử chắc chắn sẽ vượt qua.”
Bùi Đắc Tuyên khẽ nhếch miệng, rời đi.
...........
Bùi Đắc Tuyên ra phía ngoài, đứng lặng bên Quang Toản. Thời gian chậm dãi trôi. Khi giờ vừa điểm sáu. Bỗng một tiếng kinh hô:
“ Hoàng hậu... hoàng hậu...”
Sau đó là tiếng khóc la:
“ Thái y đâu.... thái y đâu.... hoàng hậu ngất đi.”
Thái y vội tiến đến, ai nấy toát mô hôi, khi ngẩng lên, thấy ánh mắt mọi người từ Quang Toản, Bùi Thị Nhạn..... đang chăm chú nhìn, run rẩy,
thưa:
“ Hoàng hậu bệnh cũ. Kết hợp việc bi thương tình hình bệ hạ, không ăn
uống, bệnh tình ngày càng nặng. Thần nghĩ nên đưa hoàng hậu về cung tĩnh dưỡng.”
“ Được. Các con ở đây. Ta cùng Từ thái y đưa Lê hoàng hậu hồi cung,”
“ Vâng,” Ba người vội đáp.
Đứng bên cạnh, nhìn tất cả rời đi. Bùi Đắc Tuyên trong lòng đầy đắc ý. Một loạt thao tác chuẩn bị.
........
Nguyễn Huệ về kinh, căn dặn Nguyễn Lữ xong, tiến vào mật thất. Lặng lẽ
quan sát tất cả. Khi thấy Lê Ngọc Hân rời đi, trong lòng chua xót. Nhẹ
mình thay thế người đang nằm.
.......
Nửa đêm, khi phía ngoài, dưới cơn gió rét căm căm, mưa phùn lấm tấm, mấy người đang yên lặng ngồi. Bỗng bên trong, một tiếng thất thanh:
“ bệ hạ.... bệ hạ băng hà.....”
Nghe lời, tất cả ùa vào, khi chứng kiến, Nguyễn Huệ không còn thở. Tiếng khóc than.
Đang cung nằm nghỉ, Lê Ngọc Hân nước mắt như mưa, hai người dưới sự hỗ trợ của nữ tỳ. Nhanh chóng về thư phòng.
Trong một căn điện, tiếng chuông vang ngân....
...........
Nhưng khi tất cả đông đủ ở thư phòng. Một chuyện bất ngờ xoay chuyển.
Đang nằm, Nguyễn Huệ bất ngờ ngồi dậy. Khiến tất cả rùng mình, có kẻ hét lớn: “ Ma.... ma....” rồi bỏ chạy. Bùi Đắc Tuyên cũng kinh sợ không
kém, đôi chân run run. Bỗng phía sau, Trần Kết nghé sát, nói nhỏ:
“ Thái sư ngươi không nên kinh sợ. Có thể là có con mèo chạy qua.” Xong đưa một bọc nhỏ:
“ Người tiến lại, dù không chết. Cho thêm thì sống cũng là chết.”
Bùi Đắc Tuyên kìm nén sợ hãi, tiến lại.
.......
Ba người Quang Thùy thấy vậy, ban đầu kinh sợ, tiến lại, giọng run run:
“ Phụ thân.... phụ thân...”
Lê Ngọc Hân, Bùi Thị Nhạn, Bùi Đắc Tuyên cũng vội thưa:
“ Bệ hạ.... bệ hạ...”
Trong sự chờ đợi, Nguyễn Huệ mở mắt, nhìn xung quanh, nhẹ giọng:
“ Ta đây.”
Lê Ngọc Hân, Quang Thùy...... nghe vậy, cười ra nước mắt, than:
“ Ta biết mà, bệ hạ được trời cao chiếu cố sẽ không sao.”
Bùi Đắc Tuyên bên cạnh, nghe, sắc mặt âm trầm, sợ hãi, bỗng quay ra,
nhìn thấy sắc mặt Trần Kết ra dấu. Liều mình tiến lại. Định ép sát
thuốc. Bỗng Nguyễn Huệ một cánh tay, bắt chặt:
“ Ngươi có lẽ muốn ta chết lắm a.”
Bùi Đắc Tuyên vội lắc đầu:
“ Không không...” nhưng chưa dứt lời, một túi thuốc độc rơi xuống. Bùi
Đắc Tuyên cứng họng. Trước ánh nhìn tất cả, vội vã bỏ chạy. Nhưng chưa
bao lâu. Một lượng lượng Hắc Vệ do Hồ Thức cầm đâu vô hình xuất hiện.
Cầm giữ tất cả, bao vây phong tỏa thư phòng. Xong xuôi, Nguyễn Huệ nhìn
tất cả, tiếp:
“ Các ngươi tạm thời ngồi yên đi. Hồ Thức bắt đầu tra xét từ Bùi Đắc
Tuyên. Còn Ngọc Hân, nàng theo ta. Chất độc trong người nàng không nhanh giải có nguy hiểm.”
“ Vâng.” Tất cả đồng thanh.
........
Lê Ngọc Hân đi cùng Nguyễn Huệ vào, nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Huệ không tốt, nói:
“ Hay có thể để khi khác. Thiếp thấy sắc mặt chàng không tốt.”
Nguyễn Huệ cười:
“ Không sao. Chỉ là chút màn kịch thôi. Nàng theo ta bảo mà làm.”
“ Vâng.”
.......
Một hồi sau, chất độc bài tiết, Ngọc Hân mệt mỏi nằm, Nguyễn Huệ trìu mến:
“ Bùi Đắc Tuyên đáng chết. Nhưng Quang Toản còn nhỏ chỉ bị tên kia lợi
dụng, bản ý không phải vậy; Bùi Thị Nhạn nàng cũng bị ép buộc. Mong bệ
hạ đừng trách tội hai người.”
Nguyễn Huệ gật đầu:
“ Ta biết. Ai như thế nào ta đều nắm rõ. Nàng nghỉ ngơi đi.”
“ Vâng.” ngọc hân đáp.
........
Ngoài cung, khi tiếp chuông vang. Dân chúng ai cũng mắt nhạt nhoà. Biết
điều tiên lượng. Tất cả mọi người định quỳ mặt về hoàng cung cúi vái.
Nhưng bỗng một cụ lão thắc mắc:
“ Hoàng đế băng hà là chín tiếng, nhưng sao ta chỉ có nghe tám tiếng.”
Bên cạnh, một người than:
“ Là chín. Lão nghe nhầm rồi.”
Lão giả trong sự hồ nghi cũng cúi đầu về phía hoàng cung.
.........
Bên kia, nghe tiếng chuông, tướng dưới trướng Bùi Đắc Tuyên nhanh chóng
hành động. Tuy cũng có kẻ hồ nghi nhưng nhanh chóng phủ định. Trong cung bị phong tỏa và ngoài kinh cũng vậy.
...,...
Bùi Thị Xuân cùng nhiều quan viên nghe tiếng, trong niềm tiếc thương vô
hạn, chạy về phía hoàng cung. Nhưng vừa tới cửa, đã bị binh lính chặn
ngang, nói:
“ Điện hạ có lệnh không ai được phép vào cung. Mọi chuyện để mai. Kẻ nào dám xông, giết cho ta.”
Bùi Thị Xuân mọi người tuy sốt sắng nghe vậy, cũng đành thoái chí. Yên lặng đội khăn tang đứng ngoài. Mặc trời mưa trút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT