Kinh đô, cả căn cứ Hắc Vệ quân ai cũng lòng đầy hoảng sợ, bởi theo phân phó của Tony Đặng, mọi người biết được bí mật trong cung, điều mà không chỉ Nguyễn Huệ mà tất cả các vị quân vương đều giấu kín, nó liên quan đến mặt mũi, thể diện.

Bầu không khí trầm lặng, bị xua tan bởi tiếng chim câu, Tony Đặng bắt lấy, đọc thư xong, khẽ thở phào:

“ Không sao, mọi người đi làm việc bình thường.”

Mấy người Nhật Liễu khom người rời đi.

.......

Không còn ai, Tony Đặng nhìn sang Ngọc Cẩm Nhàn:

“ Công tử đã tiên lượng được việc này. Lệnh cho chúng ta rút tất cả người ra khỏi kinh ngay lập tức. Nàng đi bảo Nhật Liễu chuẩn bị. Xong xuôi, nàng báo lại. Ta sẽ mang thư vào cung rồi cấp tốc rời đi.”

Ngọc Cẩm Nhàn lo lắng:

“ Hay chàng sai người khác mang, theo lối cũ là được.”

Tony Đặng cười:

“ Việc công tử giao, ta tự làm mới yên tâm. Mặt khác nếu không phải ta đưa thì mối nghị kỵ của bệ hạ cùng công tử càng lớn, để ta đưa cũng tránh gây phiền hà cho người. “

Ngưng giọng, tiếp:

“ Nếu có bất lợi, nhưng chắc phải đợi ta đi xa mới ra tay Nàng phái người tiếp ứng khi cửa Đông là được.”

Ngọc Cẩm Nhàn nghe vậy, gật đầu:

“ Vậy thiếp đi trước chuẩn bị.”

“ Ừm.” Tony Đặng đáp.

..........

Việc chuyển rời vô cùng nhanh chóng, chỉ cuối ngày, Ngọc Cẩm Nhàn cùng Nhật Liễu bước tới, Nhật Liễu nói:

“ Thưa tướng quân, mọi người đã ra ngoài an toàn. Ngoài ra trong lúc di chuyển, thuộc hạ còn bắt được vài tên mật thám. Nghi là người của Hắc Vệ. Nên xử lý ra sao ạ?”

Tony Đặng suy tư, đáp:

“ Ngươi tạm thời trói giam, đánh hôn mê. Quẳng vào một phòng bất kỳ.” Rồi thở dài:

“ Đã xong, để ta vào kinh. Hai người mau chuẩn bị.”

“ Vâng.” Hai người vội đáp.

.........

Có kinh nghiệm lần trước, Tony Đặng nhanh chóng tiến vào mật phòng, yên lặng chờ đợi. Không lâu, sau khi Bùi Đắc Tuyên sỉ vả, cười lớn, rời đi. Nguyễn Huệ ngồi dậy, đi vào, thấy Tony Đặng đã đứng, trầm giọng:

“ Ngươi đến có việc gì? Em ấy đưa thư cho ta?”

Bị ánh mắt soi xăm, Tony Đặng khẽ lau mồ hôi chảy dài trên trán, đáp:

“ Vâng. Mời bệ hạ xem.”

Nguyễn Huệ cầm lấy, đọc xong, sắc mặt hòa hoãn, nói:

“ Được rồi, ngươi rời đi. Từ sau quên lãng lối đi này. Nếu lộ ra, dù Toản có đứng ta cũng chém bằng được ngươi.”

“ Vâng. Thuộc hạ nhớ.” Tony Đặng cần trọng đáp, khom người chào tạm biệt.

....

Đợi không còn ai, Hồ Thức như bóng mà thình lình xuất hiện, Nguyễn Huệ nói:

“ Người chết là người có thể giữ bí mật. Ngươi dẫn người đuổi theo. Làm gọn nghẽ, nếu chúng có chuẩn bị thì thử thăm dò, tránh gây xung đột quá lớn. Đồng thời cho lệnh các nơi. Bắt đầu chuẩn bị.”

“ Vâng.” Hồ Thức đáp.

Nguyễn Huệ ngồi xuống, nhìn cái tên trước mặt, than thở:

“ Thật là ngươi. Có lẽ đợi thêm vài năm mọi thứ âm thấm thuộc về. Cần gì trong lúc này chứ.” Xong nhìn bóng hình phản chiếu qua gương, cười mỉa:

“ Có lẽ vạn người biết chỉ có ta u mê. Nếu đã vậy, ta sẽ cùng ngươi chơi.”

..........

Ra ngoài căn dặn kẻ giả trang, Nguyễn Huệ mang một thân hình áo đen đi theo lối nhỏ rời cung. Ra đến ngoại thành, theo đường núi, đi lên một trang viên nằm sâu cách xa xung quanh.

Dù ban đêm, nhưng nơi đây đèn đuốc vẫn sáng trưng, mặc cơn gió rét căm căm, ai nấy đầu mình trần, đối luyện.

Nguyễn Lữ đang tập luyện, thấy anh, vội cho người đối luyện, tạm nghỉ, nhón chân lên nóc nhà, đứng cạnh Nguyễn Huệ, nói:

“ Anh có muốn đối luyện chút. Giả trang nằm hoài cũng mệt.”

Nguyễn Huệ lắc đầu:

“ Để khi khác, nay ta đến muốn lấy người hành động.”

Nguyễn Lữ giật mình:

“ Anh chuẩn bị ư. Lúc này liệu có ổn.”

Nguyễn Huệ cười:

“ Không quá sớm. Kẻ đằng sau ta biết nhưng vẫn có chút không đành lòng... Em nghĩ xem ta phải làm sai.?”

Nguyễn Lữ nghe nó vậy, cũng hiểu chuyện gì, vội khuyên ngăn:

“ Độc ác nhất lòng dạ phụ nữ. Nếu còn nhân nhượng e rằng càng bất ổn. Nếu anh không lỡ thì để em.”

Nguyễn Huệ lắc đầu:

“ Bấy lâu ta chạy trốn, có lẽ lên một lần đối mặt. Em cử một nửa theo ta ra bắc. Còn đâu em mang người ra mặt phục ở Phú Xuân, ta lo khi Kinh có chút bất ổn, anh cả lại bị tên Vũ Văn Nhậm xúi bậy mà làm hỏng việc. Anh cùng ta bất hòa, mẹ đã mất, may có em khuyên can được.”

Nguyễn Lữ nói:

“ Hay để em gặp mặt nói chuyện thẳng. Chuyện ta mưu đồ ít cũng báo cho anh cả một câu. Không sau biết lại phật ý.”

Nguyễn Huệ cười khổ:

“ Đợi thống nhất đã, ta với em cùng gặp anh tạ lỗi. Dù sao chuyện khi đó cấp bách....”

“ Vâng.” nguyễn lữ đáp.

Sau đó hai người dẫn theo người rời đi.

........

Đến gần khu vực xây dựng, Phương hoàng trung đô, Nguyễn Huệ cho người dừng lại, một mình giả trang lái buôn tiến vào quán nước ven đường. Cất giọng:

“ Cho con xin ấm trà nóng cụ ơi.”

Tả Ao lau chút mồ hôi thấm ra, bưng lại:

“ Mời...” còn chưa dứt lời Nguyễn Huệ quay lại, nhận ra đó là ai, Tả Ao lắp bắp:

“ Bệ....” còn chưa nói xong, Nguyễn Huệ hả hả:

“ Ôi, cụ Năm, lâu không gặp, trước cụ rời đi không nói dân làng tiếng. Làm chúng con lo hoài. May mắn gặp được cụ nơi đây.”

Tả Ao biết ý, cười:

“ Cậu Hai đó à, lâu quá không gặp, nhìn sức khỏe nghê. Không vội, về nhà ta nhâm nhi chén.”

“Được, cụ đã có lòng.” Nguyễn Huệ đáp.

Lúc sau, đợi khách tan, Ta Ảo thu dọn. Thấy vậy, mấy tên lính canh thắc mắc:

“ Nay có việc à cụ.”

Tả Ao cười gật đầu:

“ Gặp đồng hương, về nhâm nhi chút rượu. Nước trà ta đã pha ấm, các cậu lấy mà dùng. Nhớ rửa sạch trả lại đó.”

Tên lính canh cười:

“ Vậy con thay mặt anh em cảm ơn.”

“ Haha.” Tả Ao cất tiếng cười, rời đi.

.......

Về đến nhà Tả Ao vội cung kính:

“ Bệ hạ người rời kinh liệu có ổn. Mấy nay thần nghe ngóng, tưởng....”

Nguyễn Huệ cười, cắt ngang:

“ Kệ thiên hạ đồn thôi. Càng đồn càng có lợi.” Không muốn nói tiếp, nhìn Tả Ao:

“ từ lần đó, tưởng lão ngao du bốn biển, không ngờ lại dừng chân ở đây. Thật bất ngờ.”

Tả Ao đáp:

“ Phượng hoàng trung đô xong, cửu mạch hội. Đó cũng là điều nhiều người mơ ước, khiến đạo tăng trưởng. Biết nơi đây có, nên thần há miệng chờ sung. Mong bệ hạ không trách.”

Nguyễn Huệ cười lớn:

“ Khanh ở đây mãi cũng được. Mà mấy nay tình hình ngoài kia thế nào. Ta muốn ra đó chút, mặt khác ngươi xem cho ta một quẻ kinh dịch.”

“ Vâng. Vẫn ổn. Có Nguyễn Thiếp cùng trạng quỳnh tại. Bắc thành ngày càng phồn vinh. Lương, vật tư ở đây vẫn từ Bắc Thành cung cấp.” Dứt lời, mang theo bát nhỏ, bắt đầu gieo quẻ, gật đầu:

“ Từ giờ đến cuối năm đều ổn. Khí vận tăng. Nhưng tránh việc chần chừ mà hỏng việc.”

Nguyễn Huệ hài lòng gật đầu.

Hai người vừa nhấm chút rượu, vừa tâm sự. Nguyễn Huệ cũng hiếm gặp người đủ tin tưởng, khẽ chút nỗi lòng.

...........

Đến bắc thành là một tuần sau, Nguyễn Huệ lượn một vòng xung quanh khẽ cảm thán:

“ Đúng là tấp nập. Kinh đô vẫn kém một bậc. Hi vọng xây xong, phượng hoàng trung đô cũng phát triển. Tạo thành một trục kinh tế mới.”

Xong quay ra nhìn Hồ Thức:

“ Đi đến căn cứ quân sự.”

“ Vâng.”

.......

Có báo trước, nên từ xa, một đám người đã tiếp đón, dẫn Nguyễn Huệ một lượt tham quan toàn bộ. Nhìn những bài huấn luyện, Nguyễn Huệ ngứa ngáy:

“ Ta có thể tham gia được chứ.”

Trần Kiên vội đáp:

“ Được ạ. Bệ hạ tham gia là vinh hạnh. Để thần cho người chuẩn bị.”

Nói xong, quay ra phân phó, lúc sau quay lại:

“ Thưa bệ hạ đã chuẩn bị xong.”

Nguyễn Huệ gật đầu:

“ Được. Ta thua ở đâu. Hạng mục đó sẽ tăng gấp đôi ngân sách, binh lính thưởng 2 thánh lương.”

Trần Kiên hấp tấp:

“ Thần thay mặt binh lính tạ ơn bệ hạ.”

.......

Sau đó, một bên Trần Kiên đọc cách thức, Nguyễn Huệ lần lượt thử nghiệm các bài tác chiến, đều 100/100, binh lính ai cũng ngưỡng mộ, cảm thán:

“ Bệ hạ quả nhiên tài ba.”

“ Đúng. Không biết bệ hạ cùng vương gia ai nhanh hơn. Hai người đều tuyệt.”

........

........

Nguyễn Huệ tâm tình vui sướng, đi đến khu cuối, nhìn thấy súng, vội tiến lại cầm, thuần thục lên nòng, nhắm phía xa, nổ sủng, bia cứng bị phá tan. Nguyễn Huệ hài lòng:

“ Tốt.”

Bên cạnh Trần Kiên cười:

“ Thưa bệ hạ đây là khẩu Vn9.1 được cải tiến. Cho phù hợp vóc người và địa hình. Hỏa lực đã đề cao nhưng sức giật tăng và nặng.”

Nguyễn Huệ gật đầu:

“ Có thể chấp nhận. Lần này thống nhất mục tiêu giảm tối đa thương vong. Nếu tốn khi thống nhất có thời gian sẽ tiến hành sửa chữa. Giờ còn bao nhiêu khẩu trong kho.”

“ Thưa bệ hạ, loại Vn9.1 có khoảng 5000; vn9.2 tầm 3000 khẩu. Do thiếu nguyên liệu cùng gia công lâu, nên không có nhiều.”

“ Ừm. Ngươi liên hệ hồ thức. Bắt đầu hướng dẫn người ta mang đến. Ít nhất phải thông thạo.”

“ Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play