Rất nhanh, từ khắp nơi, vàng bạc.. theo nhiều đường tụ tập về núi Roi
Mae Salong. Taksin nhìn đống vàng đã chất đầy trong kho, nhìn
Konsatiphi, nói:
“ Khanh gom chúng cất vào các hòm xong chất lên từng xe. Một phần ngày
mai đem trả nợ cùng mua vũ khí. Quy 1/4 phần còn lại, ra sắm lương thực, để cho quân đóng ở Tak. Còn đâu mang theo về Payale để chuẩn bị cho kế
hoạch tương lai.”
“ Vâng.” Konsatiphi đáp, xong nhanh chóng rời đi.
.......
Lúc này chỉ còn hai người, Taksin trầm ngâm, nhìn Sonthirat nói:
“ Khanh chắc chắn muốn ở lại Tak. Nơi này ban đầu sẽ vô cùng nguy hiểm.
Khanh hãy nghĩ lại. Trong số những người đến đây, tài thao lược của
khanh tốt nhất, ta vẫn muốn khanh đi theo ta sang Payale, vì tương lai
sau này.”
Sonthirat vội vã quỳ:
“ Càng nguy hiểm càng cần có tướng tài trấn gì. Nơi đây ảnh hưởng vô
cùng lớn tới thành bại kế hoạch sau này. Một lần sai xót, thần không
muốn điều đó lặp lại. Mong đức vua hiểu.”
Taksin bước lại, ôm chầm lấy Sontharit, vỗ nhẹ:
“ Vất vả khanh.”
........
Ngày hôm sau, Taksin trực tiếp dẫn đội, mang theo ba xe vàng tới địa điểm đóng quân của Nguyễn Toản.
Thỉnh thoảng có đám lâm tặc chặn nhưng rất nhanh đội quân triệt phá, đến nơi an toàn.
.......
Trong doanh trướng, nghe nghe Taksin nói xong, Nguyễn Toản quay sang Triệu Lan:
“ Ngươi đi kiểm hàng cho ta.”
“ Vâng.”
........
Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Toản đơm trà, đưa lại phía Taksin và Sontharit nói:
“ Các ngươi định bao giờ hành động, thời gian ta cũng có hạn. Chậm nhất
là tuần sau. Tránh cho đêm dài lắm mộng. Lượng lớn quân tập hợp ở đây
cũng khiến nhiều kẻ thăm dò.”
Taksin thưởng trà, đáp:
“ Được. Vậy để cuối tuần sau. Chúng tôi còn cần một chút thời gian chuẩn bị. Mặt khác cần làm rõ khi đánh xuyên giao tuyến Chiang Mai - Phayao,
Lampum - Lampang, ai tiên phòng, ai bọc hậu, ai đánh quân Balamin Htin,
ai đánh quân Kawila. Tránh khi đó rắc rối.”
Nguyễn Toản gật đầu, cười:
“ Quân Miến có mối thù với ta, để chúng ta diệt. Nhánh của Kawila cho
các ngươi, nếu không sợ mang tiếng giết đồng bào. Và cần lưu ý, trận này đánh để sống, không phải để chết. Chính vì vậy, đánh chấn áp để bọn
chúng sợ, mượn đường rời đi, bắt giữ tù bình là được, không cần giết quá nhiều, đuổi cùng giết tận.”
Taksin suy nghĩ chút, đáp:
“ Được, tôi đồng ý.”
......
Cũng lúc này, đã kiểm xong, Triệu Lan quay lại nói:
“ Thưa công tử, số vàng là thật, đúng số lượng.”
Nguyễn Toản gật đầu, nhìn Lê Huy:
“ Cho người chuyển hàng vào kho. Đồng thời mang súng ra.”
“ Vâng.”
..........
Rất nhanh súng, đạn thu giữ từ quân Đông Ấn Anh được lôi ra, Nguyễn Toản quay sang Taksin:
“ Vẫn là loại đó, các ngươi cần muốn thử hàng.”
“ Có Chứ.” taksin nói, rồi bảo Sontharit:
“ Khanh lên thử xem. Cẩn thận không vội.”
“ Vâng.”
.......
Súng cũng nhanh chóng kiểm tra xong, thấy tất cả đều tốt, Taksin hài lòng, cười:
“ Cảm tạ các ngươi. Tuần sau gặp lại.”
“ Được.”
........
Tiễn bọn Taksin đi, Nguyễn Toản nhìn Lê Huy nói:
“ Ngươi tạm thời ở lại, để ý nhất lũ tù binh người Thái. Chỉ cần có dị động giết ngay. Đồng thời chuẩn bị lương thực đầy đủ.”
“ Vâng.”
Căn dặn xong, Nguyễn Toản mang theo số vàng quay lại căn cứ ở Tam giác Vàng
.........
Đến căn cứ đã là nhiều ngày sau, lúc này cây thuốc phiện cũng cho thu
hoạch. Nha phiên bắt đầu được gia công chế tạo, đóng gói. Nhìn một lượt
những thay đổi, Nguyễn Toản hài lòng, Bùi Tuấn vội nói:
“ Thưa công tử, ngoài đội ngũ chuyên gia sang. A Páo cũng điều thêm 5000 quân tinh nhuệ, một mặt đó là lệnh phu nhân, hai cũng là đã tuyển được
lứa mới, Cô Ba không có nguy hiểm quá lớn, để lại cũng lãng phí.”
Nghe xong, Nguyễn Toản thầm nhớ hình ảnh nàng cùng con, mỉm cười, khẽ gật đầu:
“ Tạm thời để một 5000 người ở lại đây cùng với nhóm tù binh đã đào tạo, tiếp tục gia cố phòng ngự, mở rộng quy mô. Những người còn lại, theo ta xuất phát. Đồng thời, ngày mai ngươi cho người mở tiệc ta chiêu đãi tất cả.”
“ Vâng.”
........
Hôm sau là tiệc, Nguyễn Toản lần lượt hỏi thăm mọi người, động viên tất cả.
Hôm sau, tất cả bắt đầu xuất phát trở lại Chiang Rai.
..........
Tuần sau, ở căn cứ trên núi. Sau khi đầy đủ lương thực, vũ khí trang bị
thêm, quân lính cũng chỉnh đốn thành một lực lượng có chính quy. Taksin
đứng trước toàn quân nói:
“ Thành bại lần này. Quyết tử vì tương lại cho dân tộc.”
“ Quyết tử.... quyết tử....”
“ Xuất phát.” Taksin hét lớn, đoàn người bắt đầu một hành trình chông gai.
Bên kia Nguyễn Toản cũng cho người bắt đầu.
........
Sự xuất hiện của hai nhánh quân, khiến hai thế lực vốn đang ở thế trận
giằng co của quân Xiêm cùng Miến nhốn nháo, nhưng cũng nhanh chóng phản
kích lại.
......
Đang thư dãn, cả Balamin Htin cùng Kawila nghe tin, đều quát lớn:
“ Bọn chúng điên rồi, tất cả vào vị trí phản kích.”
“ Rõ...”
Nhưng pháo vừa kéo ra, thì chiến trường tàn, cả người của Nguyễn Toản
cùng Taksin đều đánh cho địch nhân lùi sâu, co quắp phòng ngự.
Xong xuôi, bắt giải một đám tù binh, quây thành một hàng trước mặt, không tấn công.
........
Bên này, Balamin Htin vừa lên thành, thấy vậy, cũng không cho người nổ pháo, mà quát lớn:
“ Các ngươi dám cả gan xâm lược lãnh thổ của đế quốc Konbaung, không muốn sống ư.”
Nguyễn Toản trầm giọng:
“ Chúng ta chỉ mượn đương đi qua. Các ngươi cả gan chặn. Thứ đáng chết chính là các ngươi. “
Xong khẽ nở một nụ cười, tiếp:
“ Ta cũng không muốn quá dây dưa, các ngươi nếu để chúng ta qua thì cuộc chiến này chấm dứt. Tỏ thiện chí, chúng ta cũng sẽ thả đống tù nhân
này. Nếu không, ngày hôm nay, sẽ san bằng thành Chiang Mai.” Rồi phất
tay, một loạt pháo từ xa bắn, tường thành rung lắc, Balamin Htin ho sặc
sụa, đen mặt, quát lớn:
“ Bắn trả.”
“ Ầm ầm.” Hơn năm mươi khẩu pháo đồng loạt nổ, nhưng do tầm pháo ngắn,
hỏa lực mạnh, không bắn tới phía quân ta đã rơi xuống. Balamin Htin khẽ
biến, nhanh chóng đổi tươi cười, nói:
“ Haha. Không đánh không quen. “ rồi nhìn mấy tên tướng sĩ:
“ Cho quân ở Lampum rút lui. Để đoàn người đi qua. Trái lệnh chém.”
Xong quay lại, Nguyễn Toản nói:
“ Nhìn cậu như gặp đã lâu. Nếu không vội thì hãy vào Chiang Mai làm khách, để tôi tiếp đãi, xin lỗi sai lầm.”
Nguyễn Toản lắc đầu
“ Đang có chút chuyện. Có duyên gặp lại. Cũng nói trước, ta rất nghét kẻ lật lọng, nếu các ngươi làm trái, dù giết xong, nhưng ta cũng đào mộ tổ ba đời ngươi lên.”
Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Thấy đoàn người Nguyễn Toản rời, Balamin Htin thở hắt. Bên cạnh con trai vội nói:
“ Biết hướng chúng đi, sao cha không cho quân ở Lampum phục kích. Trả lại mối thù cho quân lính.”
Balamin Htin xoa xoa đầu con, nói:
“ Đức vua bảo chúng ta giữ vững Chiang Mai. Chỉ cần làm đúng bổn phận.
Bọn chúng công nghê vượt xa ta, đánh đu thắng cũng không có lợi. Mặt
khác, chúng mang đồ Thái, nhưng đó chắc không phải Thong Duang. Ta hy
vọng, chúng sống sót, gây nội chiến. Chúng ta càng có lợi.”
“ Vâng. Cảm ơn cha đã dạy bảo.” Đứa con gật gật, thưa.
Balamin Htin cười.
........
Bên kia, do cùng màu da, Taksin vô cùng hạn chế chém giết, muốn dùng
khuyên nhủ, đệ nghị hòa. Tuy đội quân Kawila do tập hợp nhiều nguồn, nên sức kháng cự không mạnh nhưng đổi lại số lượng đông cũng khiến Taksin
đau đầu. Không thể không chém giết, cùng với đó nhìn sang Sonthirat:
“ Ngươi đột kích bắt sống Kawila hoặc thân nhân của hắn. Không nên dây dưa quá lâu ở đây.”
“ Vâng.”
.......
Ngay chiều, Sonthirat đã ôm vợ và con Kawila trở về, trói lại, mang lên
giữa chiến trường. Trên tường thành, Kawila thấy vậy, hét lớn:
“ Thả ra, các ngươi cần gì, ta đều đáp ứng.”
Taksin lúc này, đeo mặt nạ, tiến lên, nói:
“ Chỉ cần các ngươi không ngăn chặn quân ta rời đi qua Lampang thì an toàn chúng ta sẽ thả.”
“ Ai tin được các ngươi. Thả trước.”
Taksin tì dao lên cổ con Kawila, quát:
“ Đây là ta ra lệnh, không đàm phán. Nếu còn nói, ta giết chúng, san bằng Chayao.”
Kawila quay snag trao đổi thân tín, gật đầu:
“ Được. Nhưng các ngươi nếu không thả, dù trốn đến tận cùng trái đất, ta cũng sẽ tìm ra được ngược.”
“ Ok.”
........
Đàm phán xong, đám người Taksin thuận tiện đi qua. Nhanh chóng về đến Tak tụ họp cùng Nguyễn Toản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT