Về đến căn cứ ở Kengtung, Modro đứng trước toàn quân, nhìn về phía đám người William, nói: “ Thất bại ở đây là sự tủi hổ của EIS. Nhưng sau này, có cơ hội, chúng ta sẽ đòi lại.

Ta hy vọng các ngươi nghi nhớ bài học lần này làm động lực phát triển.”

Ngẫm nghĩ lúc, Modro trầm giọng:

“ Các ngươi đã nghe toàn bộ cuộc trao đổi, ngoại trừ tiền súng, công ty sẽ chịu. Còn đâu về đến Calcutta, hãy hoàn trả số tiền đó. Nếu không, thì tiếp tục làm công, cho đến khi trả đủ. Kẻ nào muốn trốn thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tòa án quân sự.

Muốn như thế nào là do các ngươi tự lựa chọn.”

Hơn 1500 người, cúi đầu, nhìn nhau bất đắc dĩ. Bởi số tiền đó, cũng đủ khiến những kẻ vốn thuộc giới quý tộc đau đầu, táng gia bại sản, huống chi là những tầng lớp bình dân. Tìm đến nghề binh kiếm sống. Giờ đây, họ kẻ ước rằng mình vẫn ở lại nơi kia, tù binh cũng tốt, có thể ăn uống no đủ, không phải đau đầu, khổ não như bây giờ.

Thật lâu, tất cả nhỏ giọng, đồng thanh:

“ Được.”

........

Đám người sau đó, được đưa đi ăn, sắp chỗ nghỉ ngơi. Wellington định bước theo, Modro cản lại, nói:

“ Cậu đi theo tôi.”

William khẽ ra ám hiệu cho Ford rồi bước theo.

........

Trong một căn phòng ‘ xa hoa’, Modro thong thả ngồi xuống, quay lại vẫn thấy William vẫn đứng, cười:

“ Ngồi đi, tôi với cậu vốn quen biết. Ở đây không có ai, đừng ngại.”

William ngồi xuống, cầm lấy li trà khẽ nhấp, than:

“ Một kẻ như ông, uống cà phê như nước. Cũng có ngài thưởng trà ư.”

Modro chép miệng, đáp:

“ Nhập gia tùy tục thôi. Cậu cũng biết Miến Điện chỉ là con đường để thậm nhập nhà Thanh. Nếu chiếm xong nhà Thanh, muốn cai quản tốt phải hiểu văn hóa.”

William cười nhạt:

“ Ông nghĩ quá xa rồi. Lũ người kia không thể giải quyết. Đã nghĩ nhà Thanh ư?” Không muốn đôi co, hắn hỏi thẳng:

“ Ông gọi tôi đến làm gì, nếu vì tiền về tới Calcutta tôi sẽ cho người đem trả. Dù khó khăn, danh dự dòng họ Hastings vẫn còn, ông khỏi lo.”

Modro nghe vậy, lắc đầu:

“ Không phải vấn đề đó. Tôi gọi cậu đến đây để thông báo. Ngài Charles lo lắng an toàn của cậu. Nên bảo khi cứu thoát phải đưa cậu về luôn. May mắn, đêm nay có một tàu hàng vừa nghé qua đây. Tôi sẽ bảo James đưa cậu đi trước.”

William hiểu dụng ý, khẽ nhếch mép:

“ Tôi có thể đem Ford đi cùng. Số tiền cậu ta, tôi sẽ trả.”

Modro chần chờ nói:

“ Được. Nhưng tôi muốn hỏi thêm điều, mong cậu nói thật.”

“ Ông hỏi đi.” William thản nhiên đáp.

“ Cậu cũng như tôi đều biết, kế hoạch về nhà Thanh của chúng ta. Bất kì kẻ nào ngáng đường đều cần hiểu rõ. Mấy nay cậu bị bắt, có quan sát được gì không. Kẻ đứng sau là ai. Tôi cũng cần có một báo cáo gửi về.” Modro trầm tư nói.

Suy nghĩ một lúc, William nói:

“ Trên đường hành quân tới cũng gặp vài tay buôn Pháp. Mặt khác, khi cha tôi còn tại vị, từng nghe nói Louis XVI từng muốn đem quân qua. Bá Đa Lộc ngươi cũng biết. Là tay truyền giáo lão luyện vùng này. Nên việc Pháp đứng sau, không có gì lạ.”

Modro gật đầu, sau đó bảo James dẫn William đi.

..........

Modro vội vã viết một lá thư, xong xuôi, bảo một tên khác, đuổi theo đưa cho James truyền về Calcutta.

Trong phòng lúc này chỉ còn hắn và một tên hầu cận, Modro nhẹ nói:

“ Ngươi tìm thuê sát thủ, ám sát tên cầm đầu cùng vài tên tướng lĩnh khác. Một khi thành công, chúng ta sẽ đánh lại. “

“ Vâng. Nhưng thưa ngài, giá cả bao nhiêu ạ.”

“ Tên cầm đầu 500, tên khác 100. Giá đó ngươi hãy thuê nhóm của tên Sát Vương. Bảo hắn, trong vòng 5 ngày, mang đầu tên kia tới, ta sẽ thưởng thêm.”

“ Vâng.”

Nhìn màn đêm xa xăm, Modro hắc hắc cười lớn:

“ Đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa. Muốn đấu với ta ư.”

Xong nhắm mắt làm dấu thánh giá:

“ Cảm ơn chúa trên cai, đúng lúc còn nghèo khổ thì người cho tên đó tới. Giúp con kiếm tiền. Con thành tâm cảm tạ người.”

..........

Bên phía ta, có tiền Nguyễn Toản cho người bắt đầu lùng sục khắp nơi. Mua vật liệu, đúc rèn thêm súng; cùng lương thực. Nhưng kho hàng dần đầy ắp.

Tuy nhiên, hai ngày nay, Nguyễn Toản tâm trạng bất an, rất khó tập trung, bèn bảo Triệu Lan gọi Mê Vệ tới.

Bọn người Kaotai nhanh chóng, có mặt. Nguyễn Toản vội nói:

“ Mấy ngày nay, ta cảm giác có điều không tốt sắp đến. Quân Anh đã rời, xung quanh cũng càn quét qua, không còn kẻ ngoại lại. Chả nhẽ lại có người như các ngươi đang giở trò.”

Kaotai trao đổi với mấy người, những quẻ lật giở, sau đó trịnh trọng nói:

“ Thưa công tử, theo quẻ, hắc ám đã dần bao trùm lên doanh trại, tuy mờ nhưng đang mở rộng dần. Chỉ cần tìm được nguồn, ngăn cản là được. Công tử cho gọi các tướng lĩnh canh phòng, chúng thuộc hạ cần hỏi thêm để phán đoán.”

“ Được.”

.......

Nhanh chóng Bùi Tuấn, Nguyễn Long bước vào, Nguyễn Toản mở miệng:

“ Mấy ngày nay có chuyện gì không. Nhất là thương vong trong binh sĩ..”

Bùi Tuấn vội vã đáp:

“ Thưa công tử, những chuyến vật tư đã trở về xong. Đang đi lượt tiếp theo. Về tử vong không có, mấy ngày gần đây thỉnh thoảng có binh sĩ bị đau bụng, tiêu chảy. Chắc hẳn nguồn nguyên liệu có vấn đề, chúng thần đang cho đổi và điều tra....”

Vừa nói tới đó, Nguyễn Toản vội quay sang Lê Huy, nói:

“ Ta nghi ngờ, có kẻ đột nhập. Ngươi cùng bọn Nguyễn Phong, Nguyễn Hoa..... chú ý quan sát cho ta. “

Xong quay lại nhìn Bùi Tuấn, Nguyễn Long:

“ Tiếp tục cho quân lính canh gác, điều tra, tránh bọn chúng nghi ngờ. “

Rồi nhìn lại Mê Vệ:

“ Phối hợp cùng bọn Bùi Tuấn, liên tục đi dò xét. Có nghi vấn, báo ngay cho ta.”

“ Vâng.”

.........

Đợi tất cả đã đi, Nguyễn Toản quay lại hỏi Triệu Lan:

“ Tiền mua lương còn đủ không. Có cần ta đưa thêm....”

“ Vẫn còn nhiều. Đủ mua vài tấn vẫn đủ....” Triệu Lan đáp.

Nguyễn Toản kinh ngạc:

“ Nhiều như vậy ư.....” nói xong, như nhận ra mấu chốt, nói:

“ Một tấn gạo bao nhiêu bảng?”

“ Thưa công tử chỉ có 50 bảng.”

“ Đệt.” Nghe xong, lần đầu Nguyễn Toản chửi bậy, Triệu Lan cũng giật mình. Để che đậy sự xấu hổ, Nguyễn Toản hắng giọng:

“ Ngươi ra ngoài trước đi. Ta có việc suy nghĩ.”

“ Vâng.”

..........

Còn một mình, Nguyễn Toản bắt đầu trầm ngâm. Hắn thật sơ xuất. Khi hắn ở hiện tại, 1 tấn gạo khoảng 400 bảng. Nên hắn mới thấy 1tr2 bảng cũng bình thưởng. Nhưng xét trong lịch sử hiện tại, giá trị con số đó gấp khoảng 10 lần, và không chỉ thể. Con số đó quả thực lớn, khó tưởng tượng nổi. Tại sao tên Modro vội vã đáp ứng? tiền đó ở đâu......

..........

Cầm tiền mang tội, Nguyễn Toản cũng biết mối nguy của mình phía sau là ai. Khẽ ám hiệu.

Một nhóm người xuất hiện, Lê Huy mở miệng:

“ Thưa công tử, có việc gì sai khiến ạ.”

“ Ngay trong đêm, ngươi mang quân đi diệt toàn bộ bọn EIS, nhất là tên Modro. Ta không muốn, thông tin về cuộc giao dịch ai biết. Bằng bất cứ giá nào, làm một cách gọn ngẽ.”

“ Vâng.”

............

Nhanh chóng, mười năm ngàn người tức tốc hành quân, theo ba hướng, bao vây doanh trại quân Đông Ấn Anh. Toàn bộ vũ khí được mang đi. Chỉ còn năm ngàn người ở lại, canh giữ nô lệ và Nguyễn Toản.

..........

Đợi tất cả khỏi tầm mắt, Nguyễn Toản bắt đầu vận dụng pháp lực cùng thuận thiên kiếm, ẩn hiện liên tục dò xét khắp nơi.

Bỗng “ oang,” hàng loạt tiếng thét lớn. Những sát thủ ẩn mình bị giết, nhưng còn một tên. Nguyễn Toản vội vã đuổi theo.

Mấy ngày trước chống đối ở Cửu Long, sức mạnh hắn giảm bớt, chưa hồi phục hoàn toàn. Nhất là vừa rồi, vận dụng tức tốc giết kẻ kia. Khiến giờ đây, Nguyễn Toản gần như cạn kiệt, dù vận dụng cũng chỉ có vẻ mạnh hơn người thường. Không quá chiêm ưu thế khi đuổi giết Sát Vương.

...........

Ngay khi Nguyễn Toản ra tay, cảm giác nguy cơ nhậy bén, Sát Vương không chậm trễ, quay đầu trốn thoát. Nhưng càng chạy, khoảng cách càng rút càng bị rút ngắn. Biết tiếp tục thì va chạm chỉ còn sớm hay mụn. Sát vương dừng lại, nhìn về Nguyễn Toản:

“ Nhiệm vụ này, ta từ bỏ. Đây là 500 bảng tiền thù lao, kẻ kia trả để ta giết ngươi. Ta đưa ngươi, đồng thời nói tên kẻ đó. Ngươi thả ta đi được chứ. Sau này nước sông không phạm nước giếng.”

“ Sát thủ cũng không giữ chữ tín vậy ư.” Nguyễn Toản cười nhạt.

Sát vương lắc đầu:

“ Ta làm vì kiếm tiền không phải chết. Thường kẻ bị ta nhằm vào rất khó sống. Nhưng với ngươi, ta cảm nhận nguy hiểm.”

Nguyễn Toản vỗ tay:

“ thật tốn phán quyết, ta hiểu ngươi vì sao có thể đi xa như vậy, nhưng ta không thể thả.”

Nói xong, Nguyễn Toản nhanh chóng rút kiếm lao về.

Sát Vương không chậm trễ, chống đỡ lại. Cả hai gần như gang tay.

Nhưng càng đánh, Nguyễn Toản càng sợ. Bởi vận dụng Thuận Thiên Kiếm, hắn tiêu hao nhiều hơn Sát Vương, nếu tiếp tục, chỉ là chiến bại. Một bên vừa đánh vừa suy nghĩ. Vô tình thất thần, Nguyễn Toản bị Sát vương đả thương ở vai.

Sát Vương cũng nhận ra, không tung đòn hiểm mà chỉ liên tiếp đánh lại, tốc độ nhanh, để làm hao mòn.

..........

Gần tiếng sau, Nguyễn Toản như nỏ mạnh hết đà, dần đuối thế. Sát Vương càng vui. Chiêu thức dần chuyển sang một kích tất sát.

Nhưng bỗng một nguy cơ lớn, khiến Sát vương dựng tóc gáy. Một tiếng “ Ầm.” vang lên.

Từ xa trong bụi cây, một viên đạn bay nhanh tới.

Sát vương bỏ mặc Nguyễn Toản đang chém tới, quay đầu chạy, tuy mang thương nhưng cũng né tránh được viên đạn. Viên đạt sượt qua, đâm vào gốc cây phía trước.

Nhưng chưa kịp mừng.

“ Đoàng đoàng.” Hai tay hai súng, Nguyễn Toản bắn thẳng.

Sát vương ngã xuống ánh mắt kinh ngạc.

Nguyễn Toản nã thêm nhiều phát. Khi thật an tâm, tiến lại, đá vài phát nói:

“ Tuy thật muốn đối đầu thẳng với ngươi, như hai thằng đàn ông. Nhưng rất tiếc. Để tôn trọng ngươi. Ta sẽ chôn xác, tránh cho dã thú cấu xé.”

Khi chôn xong, Nguyễn Toản mệt rã rời, nằm xuống. Lúc này, một bóng người đi tới, đó là Trần Long, người từ khi bên Thanh về, luôn theo sát hắn, tiến đến khom người:

“ Thuộc hạ mắc sai lầm. Mong công tử trách tội.”

Nguyễn Toản vô lực, nhìn hai khẩu VN9.3 (là hai khẩu súng ngắn duy nhất. Trang bị riêng cho hắn), nhả rãnh:

“ Mẹ nó, giật kinh hồn. Nếu không phải ta. Thì đã toác tay rồi.” Xong nhìn Trần Long, tiếp:

“ đem nó mang theo, đồng thời đỡ ta tới bên kia.”

“ Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play