Trong doanh trại, nhìn hơn 20 vạn tinh binh chỉnh tề, đang luyện tập
những trận pháp, A Quế thở dài. Đứng bên cạnh, Ngạc Huy (phó tướng) thấy vậy, vội vã hỏi:
“ Tướng quân có gì không ổn ư?”
A Quế lắc đầu:
“ Ta thấy bệ hạ lần này quá coi trọng bọn chúng thôi. Huy động lớn như vậy, khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.”
Ngạc Huy khẽ suy nghĩ đáp:
“ Có lẽ sắp thượng thọ, bệ hạ muốn giải quyết nhanh gọn. Mặt khác
theo tin thuộc hạ mới nhận được từ bên Cấm vệ quân thì hoàng tử Vĩnh
Diễm đang ở Hàng Châu, Hiếu Hòa công chúa cùng phò mã thì ở Tô Châu..... Bệ hạ có lẽ lo lắng chút.”
A Quế nghe vậy, gật đầu, sau đó nhìn Ngạc Huy nói:
“ Ngươi tiếp tục cho người tập luyện. Đồng thời kiểm kê lương thảo. Ta vào cung báo cáo bệ hạ.”
“ Vâng.”
......
Lúc này, trong hoa viên ở Tử Cấm Thành, Càn Long đang dẫn Mộc phi đi dạo, nhìn những bông hoa còn vương hơi sương, thở dài:
“ Hiếu Hòa lần nay cũng đi hơn hai tháng. Quả là con gái lớn không giữ được.”
Nghe vậy, Mộc phi tựa vào bàn tay Càn Long nói:
“ Nàng cũng lớn, đi thăm thú đó đây cung tốt.” Như nhớ tới chuyện gì, cười ngọt:
“ Thiếp đang mong chờ khi nàng về có tin vui.”
Càn Long hiểu ý, cười:
“ Haha. Trẫm cũng hy vọng.”
Bỗng từ ngoài, Tiểu Minh Minh tiến đến, cung kính:
“ Thưa bệ hạ, A trung đường cầu kiến.”
Đoán rằng liên quan đến chuyện xuất binh, Càn Long gật đầu:
“ Cho hắn vào đi.”
Mộc phi biết rằng Càn Long có việc, cũng khéo léo cáo từ rời đi.
........
A Quế vừa bước vào, vội vã thưa:
“ Bẩm bệ hạ, quân số, lương thảo đã chuẩn bị xong. Xin bệ hạ định giờ xuất phát.”
Càn Long nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ khá hài lòng, nói:
“ Trẫm đã xem qua, ngày mai có thể bắt đầu xuất phát.” Ngưng lúc, tiếp:
“ Lần này thắng lợi có thể lưu danh sử sách. Ngươi chuẩn bị chút, trẫm đích thân đến cổ vũ sĩ khí toàn quân...”
“ Vâng.”
.......
Một canh sau, trên đài, Càn Long dưới sự thiếp thân bảo vệ của cấm vệ quân nhìn đội quân ngay ngắn, âm thanh hùng hồn:
“ Đã bao lâu, lũ giặc cỏ làm loạn khắp nơi, dân chúng lầm than, con
mất cha, vợ mất chồng.... Tiếng oán than khắp nơi. Ông trời có đức hiếu
sinh, trẫm nhiều lần bỏ qua, lấy đức phục người. Nhưng không ngờ bọn
chúng được nước càng lấn tới. Trẫm đã tế trời, được chấp thuận, nay lấy
thế cuồng phong càn quét một lần cho quốc thái dân an. Lần này trông chờ vào các khanh. Sát.....”
Nhất thời, không khí sôi trào. Thấy hiệu quả được, hàn huyên đôi chút. Càn Long căn dặn vài câu rồi rời đi.
.......
Ngày hôm sau, A Quế dẫn đầu, Lưu Dung làm quân sư, lấy khí thế hào hùng mà rời đi. Vừa ra khỏi thành, A Quế nói:
“ Bệ hạ lần này cho phép chúng ta sử dụng một phần Niêm Can Xứ. Ngài đã liên hệ...”
Lưu Dung gật đầu:
“ Tôi đã đưa tin cho tên Tây Độc. Hẹn hắn ở Hoài An, sau đó chia hai
đường, một phần theo đường biển vòng xuống Tô Châu, cầm lại. Còn ngài
tiến vào Nam Kinh. Sau khi giải quyết xong. Chúng ta sẽ hội quân ở Vô
Tích, phối hợp với thập ngũ hoàng tử (Vĩnh Diễm) từ Hàng Châu kéo lên.
Một lần bắt gọn, quét sạch bọn họ.)
“ Được. Theo kế của ngài. Mà vấn đè lương thảo vẫn phải chú ý. Tuy
Giang Nam trù phú nhưng không biết mấy gia tộc kia có chịu phối hợp. Bệ
hạ cho phép giết lập uy mấy nhà nhưng không cho phép động toàn bộ. Dễ
xảy ra biến. Nên vẫn phải phòng trường hợp thiếu lương, tránh rơi vào bị động.”
“ Ừm. Lần này, một công đôi việc. Bệ hạ có thể lấy cớ này, giết lập uy.”
Trao đổi thêm, hai người bắt đầu đi.
.....
Sở Cơ ngay khi A Quế rời đi, cũng mật tín cho họ Lữ ở Ninh Ba. Bắt đầu đẩy giá gạo lên, hốt một mẻ xong nhanh chóng rời đi....
.....
Khi A Quế đi được nửa đường, nhìn tình hình ngày càng tệ, loạn lạc,
dịch bệnh.... Nguyễn Toản mang bộ mặt sầu tư đi đi lại lại. Cuối cùng,
dưới sự hộ tống của quan binh đi tới phủ Tri châu, thấy Tây Độc đang ở
đó, nói:
“ Bệnh này tuy đơn giản nhưng cần nhất thời gian. Mấy ngày nay số
người càng tăng mạnh, ta có chút quá tải. Những người khác lại không
giúp được nhiều. Mặt khác làm như vậy, không khác gì bỏ gốc cứu gọn. Ta
xem qua sách thì thấy rằng, bất cứ thứ gì đều có nguyên nhân, đang nghi
ngờ do nguồn nước. Cần phải đi xem. Ngoài ra, ngươi có chắc chắn rằng,
nếu ta chữa trị. Sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh?”
Tây Độc nghe vậy, gật đầu:
“ Ngươi cứ yên tâm. Bệ hạ sẽ không bỏ qua nhân tài. Nếu không, ta sẽ
đề cử ngươi cho thái tử, tin tưởng ngươi sẽ được coi trọng.” Ngẫm nghĩ
tiếp:
“ Nếu quả thật như vậy, ngươi cần ta làm gì?”
“ Đơn giản. Ngươi cho người hỗ trợ vật liệu, cùng bảo hộ ta. Ta sẽ
lần lượt tiến đến các đầu nguồn nước kiểm tra. Nếu quả như vậy, sẽ giải
độc. Đồng thời kiến nghị người dân tạm thời dừng sử dụng nước. Yên tâm,
dòng nước lưu động, chỉ cần pha trộn giải dược, hai ngày có thể sử dụng
bình thường.”
“ Được. Ta sẽ theo sát bảo vệ ngươi.”
“ Vậy vàng tốt.”
.......
Những ngày tiếp theo, hắn, Lều Hoa cùng Tây Độc lần lượt tiến hành
thí nghiệm các nguồn nước. Quả nhiên ngay cả giếng làng cũng bị, biết
kết quả, tất cả đều căm phẫn bọn Bạch Liên giáo.... Nhưng đến ngày thứ
năm, Tây Độc nhận được tin của Lưu Dung, nhìn hắn nói:
“ Ta phải ra ngoài chút. Người cần gì cứ bảo Lều Hoa. Nếu muốn đi tới châu khác thì bảo hắn đưa đi. Ta đã thông tri các nơi, chỉ cần ngươi
cần bọn hắn sẽ toàn lực phối hợp.”
“ Được. Ngươi đi đi. Đừng quên lời đã hứa. Ta cũng không làm không công.”
“ Yên tâm.”
Đợi Tây Độc đi, hắn vẫn như bình thường tiến hành, nhưng tốc độ kéo chậm.
.......
Ngày hôm sau, tất cả người bảo vệ đều do Lều Hoa sắp xếp. Nên bọn
Triệu Lan cùng bốn tên kia vô cùng dễ dàng tiến vào đội ngũ. Ngoại trừ
râu ria, tất cả đều là người của mình, hắn lúc này mới lộ ra răng nanh.
Việc giết chết vô số người, khiến tình hình nổi loạn.... chỉ là bước
đầu. Hắn không trông chờ chỉ một cơn sóng giữ có thể lật đổ nhà Thanh.
Bước tiếp theo, cũng là quan trọng nhất, chuẩn bị cho tương lai (5 năm
về sau) đó là trấn yểm Giang Nam. Ngoài một phần trả lại mối hận năm xưa (Cao Biền dùng bùa chú, trấn yếm, cắt long mạch (*). Khiến dân tộc ta
chịu thêm mấy chục năm nô lệ + một mạng của thiền sư La Quý - sư tổ chùa Cổ pháp) để hóa giải. Hắn cũng tin chắc rằng, chỉ cần khiến Giang Nam
điêu đứng (mất mùa, dịch bệnh....) thì nhà Thanh sẽ bấp bênh. Khi đó,
hắn sẽ tiến hành kế hoạch Lưỡng Quảng, hoặc dựng lên một tổ chứ tay sai ‘ Thái bình thiên quốc’ giống cách Mỹ đang làm với bán đảo Triều Tiên.
Đôi khi chiếm đất dai không hẳn là trọng yếu...
Cứ như vậy, trong hơn nửa tháng, ngoài mặt là giải độc, chữa bệnh.
Hắn dần trấn yểm xong. Nếu không có cao nhân phá giải. Ít nhất cũng 10
năm giang nam mất mùa. Còn dù có thì ít cũng 5 năm. Hắn không tin có kẻ
có thể phá giải nhanh hơn.
Khi hắn đặt miếng bùa cuối xuống, Giang Nam rung lắc, tiếng rồng ngâm vang một lúc, sau đó dần im bặt. Lúc này, núi Côn Luân, một loạt thân
hình đứng dậy, nhiều kẻ cau mày, cấp tốc vào kinh. Tiếng rồng ngâm phát
ra từ phía đông, sợ rằng có điều chăng lành......
...........
Hoàn thành xong xuôi, Nguyễn Toản trở lại, Tô Châu là nơi bắt đâu
nhưng bây giờ lại trở thành vùng đất an toàn nhất. Hầu như các phú hộ ở
nơi khác đều ở đây. Hắn vừa vào, mấy người tiến đến hỏi thăm, ai nấy
cũng nịnh nọt:
“ Đại nhân người vất vả, đây chút quà mọn. Mong đại nhân nhận lấy.”
Hắn cũng khách sáo vài câu, sau đó, bảo Triệu Lan thu lấy. Không ngờ
lần này kiếm bội phần. Nhìn mấy người tặng, cộng với việc triều đình
đang điều binh ai cũng rõ. Hắn trầm ngâm nói:
“ Ta nghe nói, lần này bệ hạ có thể đối với gia tộc Giang Nam làm một chút. Nếu các vị muốn tránh thoát thì hãy làm việc thiện, phát
lương..... Đồng thời chuyển lượng lớn vàng đi.....”
Nghe hắn nói, có kẻ bán tín bán nghi, nhưng đều gật đầu, cảm tạ. Hắn
cũng không quan tâm, lấy sức khỏe hơi mệt. Đuổi khách. Khi trong phòng
chỉ còn bản thân cùng bọn Triệu Lan, hắn nói:
“ Số tiền của chúng ta cũng quá lớn. Dễ bị người chú ý. Người đem
phân phát một phần cho mọi người, bảo chúng ẩn nấp bên trong các gia tộc nhỏ. Thông qua việc phát cháo cứu đói, thu gom một số người. Mặt khác,
vận chuyển chúng về Giang Đông, làm vốn ban đầu tiến hành buôn bán với
Tây Phương. Tất cả những gì liên quan đến súng ông, thuyền.... đều cho
người nghe ngóng....”
Dặn thật nhiều nữa, cuối cùng hắn cho mọi người rời đi, khẽ chợp mắt. Trấn yểm không phải việc hắn giỏi, hắn chỉ làm theo nghi chú của Thiên
Lâu Các, nên khá tốn sức. Cần nghỉ ngơi.
P/s: (*) Long mạch: Long mạch là mạch đất bên trong có chứa khí mạch, giống như trong cành cây có chứa nhựa cây, nó có thể chạy qua những dãy đồi núi cao, cũng có thể đi rất thấp, luồn qua sông qua suối, thậm chí
qua biển, rồi đột ngột nhô lên với những thớ đất lắm khi uốn lượn sà sà
trên mặt ruộng như hình con rồng đang cuộn mình vươn tới để ôm chầu vào
một huyệt đất nào đó
Trước huyệt kết có đất nổi lên cao che chắn (gọi là án), hoặc có gò
bao quanh kết hình ấn kiếm, ngựa voi, chiêng trống (gọi là sa).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT